17
Hai tiếng sau, tôi bước ra khỏi khách sạn, không ngờ vẫn thấy Tiêu Vân Triệt đứng đợi ở cửa.
Tôi khá ngạc nhiên— ta vốn là người kiêu ngạo, sao giờ lại hạ mình thế này?
Tôi lạnh nhạt ta:
“Có chuyện gì không?”
Ánh mắt Tiêu Vân Triệt lập tức đỏ hoe:
“Vi Vi, trước đây là sai. Sau khi ở bên Thẩm Thanh Lê, mới nhận ra ta chỉ ham tiền của , muốn lợi dụng để nổi tiếng.”
“Giờ mới hiểu, chỉ có em là thật lòng với . Vi Vi, em ly hôn với Lục Dận Hành đi, mình bắt đầu lại nhé!”
“Anh biết trước đây sai nhiều lắm, sẽ cố gắng bù đắp cho em.”
Tôi ta, chẳng gì.
Anh ta nôn nóng nắm lấy tay tôi, cả người run rẩy.
“Tiêu Vân Triệt.”
“Thứ gọi là hối hận, thật ra chỉ là vì những gì kỳ vọng ở Thẩm Thanh Lê không thành. Anh không cam lòng, không muốn nền cho ta, nên mới quay lại tìm người từng hết lòng là tôi.”
“Anh tôi thật lòng sao? Tôi không tin. Anh chỉ đang nhớ cảm giác tôi xoay quanh thôi.”
Nghe , ta gần như van xin:
“Chúng mình bắt đầu lại đi, quên hết những chuyện không vui trước kia. Cho cơ hội bù đắp không?”
“Quên đi à?” Tôi nhạt. “Quên đã nhục tôi thế nào? Còn…”
Còn cả những ngày tháng đau khổ đến chết đi sống lại ở kiếp trước.
“Tiêu Vân Triệt, tự hỏi lòng mình xem, nếu có người đối xử với như , có thể tha thứ không?”
Anh ta tôi, mắt đỏ bừng:
“Xin lỗi…”
“Nếu một câu xin lỗi mà giải quyết mọi chuyện, thì thế giới này cần gì đến công an nữa.”
Nước mắt đã dâng đầy trong mắt ta:
“Vậy phải sao, em mới chịu tha thứ cho ?”
Tôi không chút do dự, thẳng:
“Tiêu Vân Triệt, bây giờ tôi có sự nghiệp, có , và tôi rất hạnh phúc.”
“Nếu thực sự muốn tôi tha thứ, thì xin từ nay về sau, biến mất khỏi cuộc đời tôi mãi mãi.”
Tiêu Vân Triệt im lặng rất lâu, cuối cùng mới lặng lẽ quay người rời đi.
18
Từ đó về sau, ta thường xuyên lấy cớ để đến tìm tôi.
Mỗi lần đến đều mang theo hoa tươi, hoặc những món trang sức đắt tiền.
“Vi Vi, cái này là đặc biệt nhờ nghệ nhân nước ngoài thiết kế riêng cho em, rất hợp với em.”
Tôi không nhận bất cứ món quà nào của ta, cũng cố gắng tránh mặt càng nhiều càng tốt.
Cho đến một ngày, vừa bước ra khỏi cổng công ty, tôi liền thấy một chiếc xe lao đến với tốc độ cao. Người ngồi bên trong là Thẩm Thanh Lê, khuôn mặt dữ tợn như quỷ.
Tôi chết sững, đầu óc trống rỗng, cả người cứng đờ không nhúc nhích. Ngay lúc xe sắp đâm vào tôi, có một lực mạnh đẩy tôi ra ngoài.
“Rầm!”
Khi tôi kịp hoàn hồn lại, Tiêu Vân Triệt đã nằm sõng soài trên mặt đất, người bê bết máu.
Tôi vội vàng gọi cấp cứu.
Thẩm Thanh Lê – kẻ tai nạn – cũng đã bị người xung quanh khống chế.
Lúc bị cảnh sát dẫn đi, ta vẫn hung hăng trừng mắt tôi:
“Giang Kiến Vi, đồ tiện nhân! Chính vì mày mà Vân Triệt mới bỏ rơi tao!”
“Tao hận mày! Tại sao mày không phải là người bị đâm chết chứ?!”
Thì ra sau khi chia tay, Thẩm Thanh Lê sống rất thê thảm. Những người từng bị ta chèn ép giờ đều hợp lực trả đũa.
Tiếng xấu đồn xa, ta không nhận vai diễn nào. Cuối cùng, công ty đẩy ta đến tay một nhà đầu tư công cụ mua vui.
Không chịu nổi cuộc sống như , ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.
Và thế là, chuyện tối nay xảy ra.
Sau một thời gian điều trị, Tiêu Vân Triệt tuy giữ lại mạng, vì chấn thương quá nặng, chân trái buộc phải cắt bỏ. Phần đời còn lại, ta sẽ phải gắn bó với xe lăn.
Những gì tôi từng chịu đựng ở kiếp trước, giờ đến lượt ta nếm trải.
Tập đoàn Tiêu thị nhanh chóng bãi miễn chức Tổng Giám đốc của ta, đồng thời nâng đỡ người con riêng từng đối đầu với ta lên thay thế.
Không còn giá trị lợi dụng, Tiêu Vân Triệt bị đưa ra nước ngoài dưỡng bệnh — cả đời này có lẽ sẽ chẳng quay lại nữa.
Về phần Thẩm Thanh Lê, ngoài tội cố ý thương tích, ta còn bị khui ra hàng loạt hành vi trốn thuế.
Tổng hợp các tội danh, ta bị kết án 15 năm tù giam.
Hôm Tiêu Vân Triệt ra nước ngoài, ta từng gọi điện cho tôi.
Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, dập máy ngay lập tức.
Lục Dận Hành ngồi cạnh, quay sang hỏi tôi:
“Không đi tiễn ta à?”
Tôi lắc đầu. Ở kiếp trước, nỗi bất hạnh của tôi bắt đầu từ ta. Còn ở kiếp này, ta đã cứu mạng tôi — coi như chúng tôi đã thanh toán xong nợ nần.
20
Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, Tiêu Vân Triệt từ đó không còn trở lại Trung Quốc nữa.
Cho đến ba năm sau, tôi mới gặp lại ta.
Hôm đó, tôi vừa kết thúc buổi đấu giá ở nước ngoài, đang trên đường trở về khách sạn.
Tại một ngã tư, tôi thấy một người ăn xin cụt chân đang ngồi xin ăn bên đường.
Anh ta chống đỡ cơ thể bằng chân giả kim loại méo mó, mười ngón tay gầy guộc bấu chặt vào tường như thể sợ mình sẽ ngã gục bất cứ lúc nào.
Áo quần rách rưới bẩn thỉu, cổ áo xộc xệch để lộ những vết bầm tím nơi xương quai xanh.
Lúc ta ngẩng đầu lên, tôi mới phát hiện đó chính là Tiêu Vân Triệt.
Khuôn mặt từng cao quý giờ phủ đầy tơ máu, như một con dã thú bị mắc kẹt trong mạng nhện không thoát ra .
Người ta vẫn đồn rằng Tổng Giám đốc hiện tại của nhà họ Tiêu là người thủ đoạn tàn nhẫn—hôm nay tôi đã tận mắt chứng kiến.
Tôi định thu ánh mắt lại thì đột nhiên Tiêu Vân Triệt bắt gặp tôi đang ngồi trong xe.
Đôi mắt ta sáng lên, rồi gắng gượng bò về phía tôi. Tiếng ma sát từ chân giả cào lên mặt đường nghe mà rợn người.
“Vi Vi, cứu …”
Tôi lặng lẽ quay đầu đi, kéo cửa kính xe lên.
Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh, trong gương chiếu hậu, tôi thấy Tiêu Vân Triệt đổ gục xuống nền đất bẩn thỉu, gương mặt đẫm nước mắt.
Bóng tối của kiếp trước đã tan đi từ lâu, tôi cũng bắt đầu một cuộc sống mới, hoàn toàn khác.
Những người không còn liên quan, cứ để họ trôi theo gió đi thôi.
— Hết truyện —
Bạn thấy sao?