7.
Mọi người không hiểu gì, em chồng bèn :
“Lúc đầu mẹ tôi chẩn đoán ung thư, sao chị không lo liệu?
Nếu chị chịu lo thì mẹ tôi chắc chắn sẽ không chết như thế này.”
Nhìn vẻ mặt hèn hạ của em chồng, tôi chỉ cảm thấy buồn .
Rồi tôi sang Phó Thành Minh, ta cũng đứng ra trách móc:
“Minh Ngọc , em thật quá đáng.
Hồi đó nếu em kiên quyết hơn, đã nghe lời em, mẹ cũng sẽ không ra đi như thế.”
Lòng tôi từ lâu đã nguội lạnh, và tôi biết rõ họ sẽ hành xử như .
Tôi lấy ra kết quả chẩn đoán của mẹ chồng, thẳng:
“Tôi không lo à? Chính tôi đã đưa mẹ đi khám.
Kết quả ở đây ghi rõ là ung thư, các thì sao? Chính các bảo bệnh viện lừa đảo, không cho mẹ điều trị.
Không tin thì các tự đến bệnh viện hỏi xem.
Hơn nữa, tiền bạc đều nằm trong tay hai em, các không muốn chữa trị thì trách ai?”
Em chồng định cãi lại, dân làng lúc này đã lên tiếng.
“Phó Gia Thành, đúng là vô lương tâm.
Trước lúc qua đời, mẹ cậu rõ là vì tin lời cậu mà lỡ mất thời gian điều trị.”
“Đúng . Thời gian mẹ cậu ốm, cả làng đều thấy chị dâu cậu chạy ngược chạy xuôi chăm lo mọi chuyện.
Chỉ có cậu với cậu là chẳng thấy bóng dáng đâu.”
“Người ta chết rồi mà các cậu không tự soi lại bản thân, còn đổ lỗi cho người khác, thật quá đáng!”
Người trong làng đều có mắt mà .
Thời gian cuối đời của mẹ chồng, tôi đã mời bà con trong làng qua chơi nhiều lần.
Chân tướng sự việc thế nào, ai cũng rõ ràng.
Thấy mọi người đều đứng về phía tôi, em chồng đỏ bừng mặt vì tức giận, thậm chí muốn lao đến đánh tôi.
Phó Thành Minh cũng không vừa, bước tới, giơ tay lên định tát tôi một cái.
“Lương Minh Ngọc , có biết chuyện trong nhà không nên đưa ra ngoài không?
Cho dù Gia Thành có sai điều gì, thì nó vẫn là em trai tôi.
Chuyện gì chúng ta đóng cửa lại với nhau, sao phải ầm lên để mọi người đều biết? Cô quá đáng lắm rồi!”
Tôi né tránh, không gì, chỉ lạnh lùng ta.
Đây chính là cái gọi là “người hiền lành” mà người ta khen ngợi, chỉ biết ngang ngược với người trong nhà.
Kiếp trước, hai em họ cũng y hệt như .
Chuyện xảy ra thì lẩn tránh, chỉ biết đổ lỗi cho phụ nữ.
Cái gọi là “chuyện nhà không đem ra ngoài” thực chất là che giấu tội lỗi của mình, thậm chí người để trút giận và kiếm lợi.
Nhưng tôi không vội, đương đầu trực tiếp thì không ích lợi gì.
“Phó Thành Minh, điên rồi sao?
Minh Ngọc là người vợ tốt thế mà dám tay chân?”
Một người phụ nữ thân thiết với tôi trong làng đứng chắn trước mặt tôi, lên tiếng.
Phó Thành Minh tái mặt vì tức giận, sắc đỏ càng lan khắp gương mặt.
Lúc này, trưởng làng nhanh chóng bước lên hòa giải:
“Thôi, có gì các cậu tự giải quyết riêng đi.
Giờ việc cần là lo an táng người đã mất trước đã.”
Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của mọi người, tang lễ của mẹ chồng cũng không bị trì hoãn.
Khi mọi chuyện xong xuôi, tôi thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ.
Phó Thành Minh, lúc này đã thất nghiệp, vội vàng ngăn tôi lại:
“Minh Ngọc , em định gì ?”
“Làm gì à?”
Tôi lạnh lùng ta:
“Anh còn không rõ sao?”
“Minh Ngọc , lúc đó chỉ là nóng ruột nên mới hành như , chẳng phải cũng đâu có đánh trúng em đâu?”
Phó Thành Minh thản nhiên giải thích.
“Không phải vì nóng ruột, mà là vì giống y như em trai , đều nghĩ rằng cái chết của mẹ là lỗi của tôi.
Nếu không phải , thì tại sao lúc em trai khó tôi, biết rõ sự thật mà lại không đứng ra bênh vực?”
“Anh…”
Phó Thành Minh cứng họng, không thêm câu nào.
Cái tát đó không phải giáng vào mặt, mà là vào tận trong lòng.
Tôi cũng không cho ta cơ hội nữa, đẩy ta ra.
“Mẹ chết là do ai, biết rõ hơn ai hết.
Em trai ích kỷ, mẹ, còn thì không có chủ kiến.
Dù trách ai, cũng không thể đổ lỗi lên đầu tôi.”
Nói xong, tôi không quay đầu lại, cầm hành lý dẫn con về nhà mẹ đẻ.
Thời gian sau, Phó Thành Minh có tìm tôi mấy lần, tôi đều phớt lờ.
Mẹ tôi cũng khuyên:
“Thành Minh chỉ là nhất thời hồ đồ, con còn giận dỗi gì?
Nghe mẹ đi, con cái lớn cả rồi, quay về mà sống cho đàng hoàng.”
Tôi vẫn không đồng ý, cho đến khi nghe người trong làng bàn tán về chuyện của em chồng.
“Minh Ngọc , em chồng con bị lừa rồi, con biết chưa?”
Tôi hiểu rất rõ chuyện gì đang xảy ra, vẫn vờ tỏ ra ngạc nhiên:
“Bác Ba, con ở nhà mẹ đẻ cả thời gian qua, chưa về lại nhà. Chuyện gì xảy ra thế ạ?”
“À, còn gì nữa đâu, chẳng phải em chồng con đang quen trên thị trấn sao?
Người ta nhận sính lễ xong, lại không đồng ý chuyện cưới hỏi, còn nhất quyết không thừa nhận chuyện đã nhận sính lễ.”
“Ồ, thế sau đó thì sao?” Tôi tiếp lời hỏi.
“Thì em chồng báo công an, mới biết nhà bên kia là bọn lừa đảo chuyên nghiệp.
Cô kia chỉ dựa vào chút nhan sắc, cùng lúc quan hệ với nhiều người đàn ông để lừa gạt.
Nhưng mà bọn lừa đảo này rất khéo, lúc nhận sính lễ thì không có giấy tờ chứng minh, cũng chẳng có nhân chứng gì.
Hơn nữa, tiền chúng lừa đã tiêu xài hết sạch, thành ra không thể đòi lại .
Công an cũng chỉ có thể bắt giữ người chứ chẳng gì hơn.”
“Giờ em chồng thành trò trong cả mấy vùng quanh đây rồi.
Cứ như con ếch ngồi đáy giếng, không biết lượng sức mình, lại cứ thích trèo cao tìm thành phố.
Để giờ bị lừa, đáng đời lắm.
Mẹ ruột ốm đau còn chẳng nỡ bỏ tiền ra.”
Nghe khi mẹ chồng đã gần đất xa trời, hắn vẫn ung dung sống trong thành phố, cùng đó ăn ngon mặc đẹp, hưởng thụ sung sướng.
Tên bất hiếu ấy gặp phải kết cục này, quả là đáng đời.
Thực sự thì đúng là đáng đời.
Kiếp trước, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Dù sao em chồng tôi vốn lười biếng, không học hành, không nghề ngỗng.
Chẳng những thành phố không thèm để mắt đến hắn, ngay cả con trong làng cũng tránh xa.
Khi ấy, tôi có khuyên bảo đôi lời, không ngờ lại khiến hắn hận tôi thấu xương.
Sau này, khi biết Vương Huệ Huệ là kẻ lừa đảo, hắn vẫn ngoan cố đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi.
Giờ rơi vào cảnh như hiện tại, cũng là hắn tự chuốc lấy.
Tôi không thêm gì, chỉ trở về nhà, không ngờ lại thấy Phó Thành Minh đang ngồi đó.
Vừa thấy tôi, ta vội niềm nở chạy ra đón:
“Minh Ngọc , em hết giận rồi chứ? Về nhà với đi.”
Mẹ tôi cũng lên tiếng:
“Thôi đi, giận dỗi thế đủ rồi. Người ta đã đến đón con rồi, nhân dịp này mà quay về đi.”
Cha tôi kéo ta vào trong uống rượu. Tôi hiểu, trong mắt cha mẹ, chuyện này chẳng phải là vấn đề to tát.
Với thế hệ trước, càng giải thích chỉ càng khiến mọi chuyện rắc rối hơn.
Tôi không gì, trong lòng nghĩ về chuyện hai hợp đồng bảo hiểm kia, nên sau bữa cơm, tôi quyết định theo ta trở về.
Tuy nhiên, tôi vẫn không mang con về cùng.
Cha mẹ biết nhà tôi vừa tổ chức tang lễ, mọi thứ vẫn còn lộn xộn, nên cũng chẳng bận tâm.
Họ nghĩ rằng tôi đã thay đổi ý định, vui đến mức không khép miệng.
Phó Thành Minh thấy càng niềm nở với tôi hơn.
8.
Khi tôi về đến nhà, thấy em chồng cũng đang có mặt.
Thấy tôi, hắn tỏ vẻ khó chịu:
“Chị về gì? Định xem trò đấy à?”
“Đừng quá đáng, Gia Thành.”
Lần này, Phó Thành Minh lại đứng về phía tôi.
Em chồng không thêm, lòng tôi đã hoàn toàn nguội lạnh.
Tôi không đáp lại, chỉ im lặng bước vào nhà.
Qua cửa sổ, tôi thấy em chồng đứng ngoài sân. Lúc đó, tôi liền lấy hợp đồng bảo hiểm của mẹ chồng ra ngay trước mặt Phó Thành Minh.
“Ngày mai đến nhận bảo hiểm này đi.”
Em chồng lập tức xông vào, giận dữ :
“Hay lắm, hai chị tính toán thật ác độc, lại còn lén lút mua bảo hiểm riêng cho mẹ!”
“Gia Thành, nghe đã, không phải như em nghĩ đâu.”
Phó Thành Minh cầm tờ bảo hiểm lên, mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Nhưng em chồng chẳng buồn nghe, hắn giật lấy hợp đồng.
Thấy trên đó chỉ ghi tên Phó Thành Minh là người thụ hưởng, hắn tức đến sắp nổ tung:
“Anh cả, còn là con người không? Chúng ta là em ruột thịt cơ mà.
Dù là mua bảo hiểm cho mẹ, người thụ hưởng cũng phải ghi cả hai chúng ta chứ. Sao có thể ích kỷ đến ?”
Phó Thành Minh vội vàng giải thích:
“Gia Thành, bình tĩnh đi, nghe giải thích đã…”
Thấy hai em cãi nhau căng thẳng, tôi nhanh chân chạy ra ngoài gọi người đến giúp.
Nhưng đáng tiếc, em chồng không chịu nghe. Hắn không không rằng, vung tay thẳng vào mặt trai.
Phó Thành Minh loạng choạng, không giữ thăng bằng, ngã đập vào cây cuốc gần đó. Máu từ trán chảy ra, đỏ tươi một mảng.
Khi tôi dẫn người quay vào, đúng lúc thấy cảnh tượng ấy.
“Trời ơi, người rồi…”
Tôi không thể ngờ sự việc lại trở nên nghiêm trọng như .
Tôi chỉ nghĩ rằng em chồng cùng lắm cũng chỉ đánh chồng tôi một trận, nặng lắm thì bị thương phải vào viện.
Nhưng em chồng chẳng hề bận tâm, hắn cầm tờ bảo hiểm, đẩy mọi người ra rồi bỏ chạy.
Không lâu sau, em chồng bị bắt.
Tại tang lễ của Phó Thành Minh, tôi khóc nức nở, lòng lại như trút gánh nặng.
Một người phụ nữ trong làng an ủi tôi:
“Minh Ngọc , đừng buồn nữa. Cảnh sát đã bắt em chồng rồi.
Đúng là tạo nghiệp. Hắn cầm tờ bảo hiểm đến công ty bảo hiểm người ta không công nhận.
Thật là đen lòng dạ. Vì tiền mà em cũng chẳng màng.
Dù không phải cố ý chết Phó Thành Minh, vào tù là chắc rồi.”
Tôi vội gật đầu, trong lòng thì hoàn toàn thanh thản, chẳng buồn thêm câu nào.
Mọi người trong làng đều nghĩ tôi đau buồn quá mức, nên cùng nhau giúp lo liệu tang lễ.
Kiếp trước, tôi đã hết sức thuyết phục mẹ chồng chữa bệnh, mà cuối cùng lại rơi vào kết cục tồi tệ.
Còn giờ đây, tôi thuận theo tự nhiên.
Mẹ chồng qua đời vì bệnh tật, chồng tôi cũng mất trong một tai nạn, em chồng ích kỷ phải tự gánh hậu quả—giờ trong nhà chỉ còn lại tôi và con.
Nửa tháng sau, tôi mang tờ bảo hiểm về tai nạn hoặc tử vong của chồng đến công ty bảo hiểm và nhận một khoản tiền đền bù lớn.
Tuy nhiên, để tránh sự ý của mọi người, tôi không vội vàng tiêu số tiền đó.
Một năm sau, làng tôi bị giải tỏa để xây đường cao tốc, tôi lại nhận khoản tiền bồi thường.
Cầm khoản bồi thường và dẫn con, tôi chuyển lên thị trấn.
Từ đó, chúng tôi sống một cuộc đời hạnh phúc.
-Hết-
Bạn thấy sao?