Tôi đã đến.
Lúc đó, Phó Tư Diễn đã say mềm, không còn biết gì nữa.
Tô Vận Ninh tôi khẽ :
“Chị đến rồi thì tôi đi trước nhé. Tạm biệt.”
Cô ấy không vì sao lại ở cùng Phó Tư Diễn, cũng chẳng vì sao ta uống say đến thế.
Trên đường về, tôi người đàn ông say khướt bên cạnh, chợt nghe ta lẩm bẩm:
“Có lẽ ngay từ đầu… đã là sai rồi.”
Ngay từ đầu đã là sai.
Tôi đến tận bây giờ vẫn không biết câu đó của Phó Tư Diễn có phải đang về tôi và ta không.
Tôi thu lại dòng hồi ức kiếp trước, mỉm bước đến:
“Chào .”
Vì đồng hương, tôi vô thức thốt ra bằng tiếng Trung.
Tô Vận Ninh bật .
Nụ của ấy luôn nhẹ nhàng và có chút dịu dàng chữa lành, y hệt như trong kiếp trước.
“Cô cũng là người Trung Quốc à?”
Cô ấy gọi một ly latte.
Sau đó chúng tôi trò chuyện vài câu, tôi mới biết ra — thì ra hai đứa tôi cùng thi vào một trường.
Điện thoại tôi rung lên.
Là tin nhắn từ mẹ: bảo tôi quay về dự lễ cưới của Phó Tư Diễn và Lâm Kinh Dư.
Tôi liếc Tô Vận Ninh, rồi trả lời mẹ:
【Con không về , con đang ở Anh rồi.】
Đến lúc này, người nhà tôi mới biết tôi đã ra nước ngoài. Nhưng cũng không ai gì thêm.
Bên tai vang lên giọng của Tô Vận Ninh:
“Cho hỏi hơi đường đột… quen Lâm Kinh Dư phải không?”
Tôi không giấu giếm:
“Tôi là chị của Lâm Kinh Dư, chúng tôi là song sinh khác trứng.”
“Bảo sao trông rất giống.” Tô Vận Ninh khẽ . “Vị hôn phu trước đây của tôi vì em mà hủy hôn với tôi.”
Cô ấy bổ sung thêm một câu:
“Vị hôn phu cũ của tôi là Phó Tư Diễn.”
Tôi biết.
Nhưng tôi không biết nên gì cho phải.
Chẳng lẽ lại chúc mừng ấy?
“Đùa chút thôi, đừng để tâm nhé.” Tô Vận Ninh cong cả mắt, rồi nhấp một ngụm cà phê.
Tô Vận Ninh gần như ngày nào cũng đến quán cà phê ấy. Dần dần, chúng tôi trở thành .
Về sau, khi chủ nhà bán căn hộ tôi và tôi không còn chỗ để ở, ấy đưa tôi về nhà mình.
Còn với tôi:
“Nhớ trả tiền nhà đàng hoàng đấy nhé.”
Tôi hiểu — ấy là để tôi an tâm ở lại.
Hai đứa chúng tôi cùng thi đậu cao học, lại cùng nhau học ở đây suốt hai năm.
Tôi chưa từng về nước.
Người nhà chỉ gọi điện hỏi thăm đôi ba lần lúc đầu, sau đó thì chẳng còn chút tin tức gì.
Tôi cũng không có nhiều cảm với họ.
Có những mối quan hệ máu mủ, lại chẳng thể nối liền trái tim những người trong một gia đình.
Chuyện như , chẳng thể cưỡng cầu.
9
Tối hôm tốt nghiệp cao học, tôi và Tô Vận Ninh kéo nhau ra quán bar ăn mừng tưng bừng.
Mãi đến sáng hôm sau mới về đến nhà.
Vừa định chợp mắt, điện thoại của Tô Vận Ninh đã đổ chuông.
Tôi mệt rũ, lăn ra ngủ luôn, sau khi nghe máy xong, ấy lại lay tôi dậy.
“Làm gì thế?” Tôi mơ màng ngồi dậy, giọng khàn khàn.
Tô Vận Ninh ngồi phịch xuống giường tôi, ánh mắt đầy ai oán:
“Thư Thư, ba mẹ tớ bắt tớ về nhà để đi liên hôn.”
Giàu có cũng có nỗi khổ riêng. Tôi đã chứng kiến không ít chuyện tương tự khi còn ở nhà họ Phó ở kiếp trước.
Tôi hỏi:
“Cậu không muốn liên hôn à?”
Tô Vận Ninh trợn mắt:
“Hỏi thừa, ai mà muốn đi liên hôn chứ?”
“Thật ra năm đó tớ còn phải cảm ơn em cậu nữa đấy. Nếu không phải nó kết hôn với Phó Tư Diễn rồi, thì người kết hôn với ta chính là tớ.”
Tôi vỗ vỗ vai ấy:
“Vậy cậu ngủ một giấc cho ngon đi, ngày kia chúng ta về nước.”
Tô Vận Ninh nhíu chặt mày:
“Đồ vô lương tâm!”
Tôi bật :
“Tớ là sẽ giúp cậu mà.”
Đôi mắt ấy đầy nghi hoặc:
“Cậu giúp kiểu gì? Lấy tớ à?”
“…”
Tôi xoa thái dương:
“Ba mẹ cậu bắt cậu liên hôn, chẳng qua là vì nghĩ chỉ có thông qua hôn nhân, cậu mới mang lại lợi ích cho gia đình.”
“Tớ có thể giúp cậu cho họ thấy – bản thân cậu mới là giá trị lớn nhất.”
Rồi tôi cho ấy nghe kế hoạch của mình.
Tô Vận Ninh ôm chầm lấy tôi, còn nâng mặt tôi lên hôn tới tấp vào má.
“Aaaa! Tiểu Thư Thư! Tớ chết cậu mất!”
Tôi nhăn mặt, lau má:
“Thật ra cũng là vì bản thân tớ thôi.”
“Hiện tại tớ đang có một kế hoạch, lại không có vốn…”
“Tớ có tiền! Tớ có tiền!” – Tô Vận Ninh phấn khích ngắt lời tôi – “Chúng ta đúng là hợp cạ trời sinh… không, là trời định một đôi!”
Cô ấy lại nhào tới hôn thêm mấy cái nữa lên má tôi.
“…”
Tôi nhớ lại kiếp trước, sau khi Tô Vận Ninh về nước, ấy cũng từng tự mình kinh doanh.
Lần đó, ấy gọi cho tôi bảo tôi đến đón Phó Tư Diễn đang say khướt.
Hôm sau, ấy gọi lại cho tôi, :
“Tớ và cậu Phó có hợp tác công việc, tối qua gặp mặt là để bàn công chuyện.”
“Dù chẳng có gì mờ ám, tớ vẫn thấy cần phải giải thích với cậu.”
Chúng tôi chỉ liên lạc với nhau đúng một lần đó.
Về sau tôi nghe , dự án trong tay ấy bị người khác cướp mất.
Không còn cách nào, ấy đành phải chấp nhận cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt.
Nhưng kiếp này sẽ không như nữa, bởi vì ấy có tôi.
Hai năm qua, tôi gần như ngấu nghiến mọi tri thức mình có thể tiếp cận, chỉ để có cuộc sống mà bản thân mong muốn.
Càng nỗ lực, càng tự do.
Và sự nỗ lực của tôi, đã cho tôi đủ niềm tin và dũng khí để chủ cuộc đời mình.
10
Đặt chân lên đất mẹ, tôi hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng cũng trở về rồi.
“Đi nhanh, nhanh lên!” Tô Vận Ninh kéo tay tôi leo vội lên xe, “Giờ tớ đưa cậu về gặp ba mẹ tớ.”
“…”
Cô ấy không chỉ chán ghét chuyện liên hôn, mà căn bản còn chẳng muốn kết hôn.
Thật ra, tôi bây giờ cũng mang suy nghĩ y như .
Ba mẹ Tô Vận Ninh đồng ý cho ấy một cơ hội — nếu ấy có thể tự mình nên chuyện, thì không cần phải đi liên hôn.
Rời khỏi nhà họ Tô, tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định về nhà thăm một chuyến.
Nhà tôi sớm đã dọn khỏi khu ổ chuột, ba mẹ tôi giờ cũng sống trong biệt thự.
Tôi biết chuyện này từ lúc còn liên lạc với họ ở giai đoạn đầu khi chuẩn bị ra nước ngoài.
Hồi đó, mỗi lần gọi điện, họ đều không ngớt lời ca ngợi Lâm Kinh Dư, rằng chính ấy đã thay đổi vận mệnh cả nhà.
Mẹ tôi thậm chí còn :
“Con đúng là học nhiều thành ngốc rồi. Học lắm có ích gì đâu?”
“Về nước rồi thì cũng chỉ công cho em con – một mợ cả nhà giàu.”
“Thư Thư à, hay con về nước đi. Mẹ nhờ Tiểu Dư với Tư Diễn giới thiệu cho con một cậu ấm. Dù không giàu bằng nhà họ Phó, thì cũng đủ cho con sống sung sướng, cần gì phải cố gắng học hành đến thế cho khổ?”
Những lúc như , tôi chỉ mỉm mà không đáp.
Mẹ tôi… thật sự nghĩ rằng dâu hào môn là thiên đường sao?
…
Tôi chỉ mang về vài món quà mua từ Anh.
Vừa bước vào nhà, đã nghe thấy tiếng khóc vang lên.
Giọng the thé của mẹ tôi vọng tới:
“Ly hôn? Tư Diễn thực sự muốn ly hôn à?”
Chân tôi khựng lại.
Kiếp trước, cuộc hôn nhân giữa tôi và Phó Tư Diễn kéo dài năm năm.
Tôi cứ nghĩ Lâm Kinh Dư nhất định sẽ biết cách giữ gìn cuộc hôn nhân với Phó Tư Diễn, chắc chắn sẽ “giỏi” hơn tôi.
Không ngờ, cuộc hôn nhân đó lại chỉ kéo dài ba năm.
Tôi bước vào nhà:
“Ba mẹ, con về rồi.”
Tiếng ồn trong phòng khách lập tức ngưng bặt.
Ba mẹ tôi trông đầy lo lắng, khi thấy tôi cũng chẳng có chút gì gọi là vui mừng hay bất ngờ.
Tôi không thất vọng. Chỉ mỉm :
“Đây là quà con mang từ Anh về cho ba mẹ…”
Lâm Kinh Dư bất ngờ lao đến, giật lấy món quà trong tay tôi rồi ném mạnh đi.
Cô ta nước mắt rưng rưng, trừng mắt tôi như muốn ăn tươi nuốt sống:
“Là chị đúng không? Lâm Kinh Thư, là chị!”
11
Nói thật thì, vừa mới về nước đã bị Lâm Kinh Dư nổi điên lao vào chửi bới, tôi cũng có hơi ngơ người.
Cho đến khi nghe ta gào lên đầy kích :
“Phó Tư Diễn vừa muốn ly hôn với em, thì chị cũng về nước liền. Hai người các người có phải đã sớm lén lút với nhau rồi không?!”
Ba mẹ tôi lập tức bước tới.
“Thư Thư, có thật không con?”
Tôi cúi người nhặt món quà bị ném dưới đất, đặt lại lên bàn trà, bình thản :
“Ba mẹ yên tâm, con học nhiều, không đến mức đi quyến rũ em rể của mình như thế.”
Lâm Kinh Dư vẫn không tin, cứ như phát điên mà lao đến chất vấn:
“Vậy sao chị lại chọn thời điểm này để về nước?!”
Tôi ta, chán nản:
“Chị về vào lúc này, là vì chị vừa tốt nghiệp cao học vào thời điểm này.”
Biểu cảm trên mặt Lâm Kinh Dư không còn điên cuồng như trước nữa, nước mắt nước mũi tèm lem, lớp trang điểm nhoè nhoẹt, trông vẫn như một kẻ mất trí.
“Chị thật sự không liên lạc với Phó Tư Diễn sao?”
Bạn thấy sao?