Trọng Sinh Rồi, Tôi [...] – Chương 5

Chương 5

“Bởi vì bẩn tay vì một người như em… không đáng.”

“Còn nữa…”

Tôi kéo dài giọng, cúi xuống ngồi ngang tầm mắt với ta.

Hai chúng tôi nhau. Tôi rõ ràng:

“Tôi còn phải cảm ơn em, đã cho tôi một cơ hội sống lại.”

“Kiếp này, tôi không bước vào cái lồng vàng mà Phó Tư Diễn dùng để giam cầm tôi. Không khí tự do — thật tuyệt.”

“Lâm Kinh Dư, cảm ơn em.”

Cuối cùng ta cũng hiểu ra:

“Là chị cố ý!”

“Ngay từ đầu, chị chưa từng định tranh giành Phó Tư Diễn với tôi, đúng không?”

“Lâm Kinh Thư, chị biết tôi cưới Phó Tư Diễn rồi sẽ ra sao, chị cố ý đẩy tôi vào hố lửa…”

Cô ta đột nhiên bật dậy, lắc đầu không ngừng:

“Không! Đó không phải là hố lửa!”

“Em không ly hôn đâu! Em không thể ly hôn!”

Rồi ta lại chạy vào trong công ty:

“Tiểu Diễn! Đừng ly hôn với em mà, Tiểu Diễn, đừng bỏ rơi em…”

Tôi từ tốn đứng dậy, theo bóng lưng của Lâm Kinh Dư — tất cả mọi thứ, đến lúc này, cuối cùng cũng buông xuống rồi.

14

Tôi đưa bản hợp đồng đã ký cho Tô Vận Ninh.

Cô ấy trợn tròn mắt:

“Hả? Anh ta ký nhanh như luôn á?!”

Nghe , tôi cũng hơi sững người.

Vì quá vui khi ký hợp đồng, tôi lại không kịp suy nghĩ xem Phó Tư Diễn tại sao lại ký dễ dàng đến .

Tô Vận Ninh đặt hợp đồng xuống, chăm tôi:

“Này, tớ nghe ba tớ , Phó Tư Diễn và em cậu đang thủ tục ly hôn.”

Tôi ngồi xuống, nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

Tô Vận Ninh tỏ ra cảnh giác:

“Vậy sao ta lại dễ dàng ký hợp đồng như thế?”

“Chẳng lẽ còn muốn lấy tớ à?”

“Tớ chưa tính kết hôn đâu, mà dù có thì cũng không lấy hàng… đã qua sử dụng.”

Tôi bật không nhịn :

“Yên tâm đi.”

Tô Vận Ninh ngồi sát lại:

“Cho tớ kể cậu nghe, ba năm tụi mình ở nước ngoài, nhà họ Phó đúng là một bộ phim truyền hình dài tập.”

“Tớ không xấu em cậu, thật sự, ta trò quá nhiều trong cái giới đó rồi.”

“Mới đầu chen chân vào hội phu nhân, ta tưởng cưới Phó Tư Diễn là leo lên đỉnh cao rồi. Người ta ta vênh váo như thể kẻ tiểu nhân đắc chí, khiến nhà họ Phó đắc tội không ít người.”

“Cậu có biết sau lưng họ gọi ta là gì không?”

“Là… con hề nhảy nhót đấy.”

“Phó Tư Diễn mất mặt đến mức chịu không nổi nữa nên mới quyết ly hôn.”

Tô Vận Ninh kể cho tôi nghe đủ chuyện dở khóc dở về cuộc sống trong nhà họ Phó sau khi Lâm Kinh Dư kết hôn.

Thật ra, tôi có thể đoán hết.

Tôi chỉ nhún vai nhẹ:

“Đó là chuyện của họ, tớ không quan tâm.”

Dù tôi nghi ngờ việc Phó Tư Diễn dễ dàng ký hợp đồng là vì có mục đích khác, không thể phủ nhận — nhờ ta mà thị trường của công ty chúng tôi mở ra thuận lợi.

Các dự án bắt đầu đổ về liên tục.

Ba của Tô Vận Ninh cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, không còn ép ấy đi xem mắt nữa.

Hồi mới đăng ký công ty, Tô Vận Ninh nắm giữ 51% cổ phần, còn ba ấy giữ 49%.

Hôm đó, Tô Vận Ninh bỗng đưa cho tôi một tập tài liệu chuyển nhượng cổ phần.

Tôi sững lại:

“Gì đây?”

“Cổ phần 49% của ba tớ đấy, cho cậu. Ký đi.” — Cô ấy ném nhẹ tập giấy về phía tôi.

Tôi vội vàng đưa tay đỡ lấy:

“Này! Tớ cậu nè, tôn trọng một chút với giá trị của tờ giấy này không?”

Tô Vận Ninh lên :

“Ba tớ , bảo tớ ăn nghiêm túc với cậu. Cổ phần này là ông ấy tự đề nghị tặng cho cậu, chỉ để giữ chân cậu lại thôi.”

Tôi vui vẻ nhận lấy.

15

Nửa năm sau, cuối cùng Phó Tư Diễn và Lâm Kinh Dư cũng chính thức ly hôn.

Sau nửa năm ầm lên, Lâm Kinh Dư gầy chỉ còn hơn 35kg, cả người trông như già đi mười tuổi.

Lần tôi về nhà thăm ba mẹ, cờ chạm mặt ta.

Cô ta vừa thấy tôi bước xuống từ chiếc Porsche thì lập tức khẩy:

“Lâm Kinh Thư, chị câu lão già nhà giàu nào thế?”

Tôi xách đồ đi vào nhà, lạnh nhạt :

“Lâm Kinh Dư, tôi không giống em.”

Kể từ khi tôi trở về, ba mẹ đối xử với tôi thân thiết hơn hẳn.

Biết tôi tự mở công ty, họ gần như ngày nào cũng gọi điện giục tôi về nhà ăn cơm.

Đúng là “ thân giả tạo” cũng cần có tiền và địa vị để duy trì.

Trên đời này, chỉ có nỗ lực và tiền bạc là không phản bội tôi.

Trong bữa ăn, Lâm Kinh Dư không hề xuống lầu.

Tôi về phía cửa phòng.

“Đừng để ý đến nó!” — Ba tôi gắt lên, rồi lại quay sang với tôi, gắp thức ăn vào bát:

“Thư Thư, con ăn nhiều vào, lâu lắm rồi mới ăn cơm mẹ nấu.”

Tôi mỉm :

“Vâng.”

Ăn xong, tôi đứng dậy rời đi, không ở lại qua đêm.

Dù họ là ba mẹ tôi, tôi vẫn sẽ ghé qua nếu có thời gian.

Nhưng tôi không thể thân thiết với họ — cũng không muốn ép bản thân phải cố gắng như .

Một hôm, mẹ tôi gọi điện khóc lóc:

“Thư Thư, con mau về đi! Tiểu Dư định bán nhà rồi!”

Tôi về đến nơi mới biết, sau khi ly hôn với Phó Tư Diễn, Lâm Kinh Dư vẫn giữ cái thói tiêu tiền như nước.

Chẳng mấy chốc, số tiền Phó Tư Diễn đưa cho ta đã tiêu sạch.

Không còn xu dính túi, ta định bán nhà.

Nhưng căn nhà đó đứng tên ba mẹ tôi. Họ không đồng ý, nên ta dọa người đến nhà.

Cuối cùng tôi phải cho người can thiệp, mới ngăn chặn .

Ba mẹ tôi tức giận đuổi ta ra khỏi nhà, còn :

“Chúng tôi không có đứa con như !”

“Thư Thư, từ giờ ba mẹ chỉ có mỗi mình con là con .”

Tôi chỉ lạnh lùng trong lòng, không gì.

Trên đường về công ty, tôi nhận cuộc gọi từ Phó Tư Diễn.

Anh ta muốn gặp để bàn chuyện công việc. Nhưng khi tôi tới nơi, thứ ta lại là:

“Em luôn khiến tôi có cảm giác rất quen thuộc.”

“Dạo này tôi cũng suy nghĩ nhiều.”

“Tại sao nhỏ năm xưa đã cứu tôi, lại thay đổi hoàn toàn như ? Tôi chẳng còn thấy chút gì giống ấy nữa.”

Anh ta đến đây, tôi thật sâu:

“Người đã cứu tôi năm đó… thật ra là em, đúng không?”

Tôi lạnh lùng đứng dậy:

“Tổng giám đốc Phó, nếu hẹn tôi ra chỉ để mấy lời này, tôi xin phép không tiếp chuyện nữa.”

Nói rồi tôi rời khỏi phòng trà.

Ngay lúc đó, một tiếng cơ gấp gáp vang lên.

Tôi giật mình ngoảnh lại — cảnh tượng quen thuộc đập vào mắt.

Lâm Kinh Dư đang lao tới, lái chiếc xe thể thao màu đỏ, giống hệt cảnh tượng kiếp trước.

Cô ta gào lên điên loạn:

“Lâm Kinh Thư, mày đi chết đi!”

16

“Rầm” một tiếng, chiếc xe đâm thẳng vào bồn hoa, khói trắng bốc lên nghi ngút.

Tôi ngã ngồi trên đất, ánh mắt dừng lại nơi Phó Tư Diễn đang nằm bất .

Chỉ trong khoảnh khắc sinh tử ấy, chính ta đã lao ra cứu tôi.

Nhưng lại bị xe quệt trúng, ngất xỉu tại chỗ.

Xe cấp cứu nhanh chóng đến nơi, Phó Tư Diễn và Lâm Kinh Dư đưa tới bệnh viện cùng nhau.

Lâm Kinh Dư bị thương nặng.

Còn Phó Tư Diễn thì đã tỉnh lại.

Tôi nhẹ nhõm thở ra:

“Tổng giám đốc Phó, tỉnh rồi. Tôi đi gọi bác sĩ.”

“Thư Thư.”

Giọng khàn khàn, yếu ớt, cách gọi tên tôi — lại quen thuộc đến rợn người.

Kiếp trước, cũng gọi tôi như thế.

“Thư Thư, thích em.”

“Thư Thư, cả đời này sẽ đối xử tốt với em.”

“Thư Thư, chỉ cần ở bên em, sẵn sàng từ bỏ tất cả những gì mình có.”

“Thư Thư…”

“Thư Thư…”

Toàn thân tôi khẽ cứng lại, rồi từ từ quay người lại.

Phó Tư Diễn đã xuống giường, bước tới trước mặt tôi, đôi mắt đỏ hoe, dán chặt ánh như không thể rời:

“Tại sao?”

“Vì sao em lại lừa ?”

“Lâm Kinh Thư, tại sao em không chịu nhận ?”

Anh nhớ lại rồi.

Tôi rất bất ngờ… không hề sợ hãi.

Tôi lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa chúng tôi.

Trong ánh mắt trống rỗng của Phó Tư Diễn, tôi từ tốn mở lời:

“Phó Tư Diễn, điều khiến tôi hối hận nhất ở kiếp trước… chính là đã lấy .”

“Kiếp này lại một lần nữa, tôi chỉ muốn cách xa càng xa càng tốt.”

“Đừng!” — Anh lao đến định ôm tôi.

Tôi nhanh chóng nghiêng người né tránh.

Một người đàn ông cao gần một mét chín như Phó Tư Diễn, lúc này lại bật khóc như một đứa trẻ lạc đường.

“Xin lỗi em, Thư Thư.”

“Là khốn nạn, không nên chê bai em.”

“Anh không cố ý đâu, sẽ thay đổi. Dù người khác gì về em, lần này cũng sẽ đứng về phía em. Thư Thư, em quay lại với không?”

Anh nắm chặt cổ tay tôi, ánh mắt đẫm lệ đầy van nài.

“Anh không thể sống thiếu em.”

“Anh đã từng đuổi theo em… muốn với em rằng sẽ không ly hôn. Nhưng đã quá muộn… em đã chết dưới bánh xe của Lâm Kinh Dư.”

Anh siết chặt tôi vào lòng:

“Anh đã từng mất em một lần. Lần này, tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.”

“Thư Thư, xin em… cho một cơ hội để bù đắp cho em, không?”

Chờ đến khi bình tĩnh lại, tôi mới nhẹ nhàng đẩy ra.

Tôi lùi một bước, như thể đang hoàn toàn rút lui khỏi thế giới của .

Bằng giọng điệu bình thản nhất, tôi :

“Phó Tư Diễn, tôi không còn nữa.”

17

Lâm Kinh Dư tỉnh lại.

Tôi bước vào phòng bệnh của ta, thì thấy cảnh tượng hỗn loạn.

“Câm miệng hết cho tôi! Tôi có thể đứng dậy! Tôi nhất định sẽ đứng dậy!”

“Lũ bác sĩ vô dụng, cút hết đi!”

Thấy tôi, ta càng phát điên.

Khuôn mặt vặn vẹo, ta lao khỏi giường, ngã xuống nền nhà vẫn cố lết tới gần tôi.

“Lâm Kinh Thư, mày tao cả đời! Tao phải mày!”

Y tá lập tức chạy tới đỡ ta trở lại giường.

Bác sĩ với tôi:

“Cô ấy bị thương quá nặng, cả đời này chỉ có thể ngồi xe lăn.”

Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, tôi đứng Lâm Kinh Dư vẫn còn gào rú trên giường, không gì, rồi lặng lẽ quay lưng rời khỏi.

Tôi đã đi rất xa, mà tiếng gào điên dại của ta vẫn còn vang vọng phía sau.

Một người như … chẳng còn cần tôi phải thêm lời nào nữa.

Nghe ta đã bị khởi tố vì cố ý người, sắp phải ngồi tù.

Tôi rời khỏi bệnh viện.

Ánh nắng vàng rực rỡ phủ lên con đường trước mặt tôi, sáng rỡ và rõ ràng.

Đúng lúc đó, điện thoại từ Tô Vận Ninh gọi đến.

“Giám đốc Lâm, Louis từ Pháp đã tới, muốn gặp chị. Chị bao giờ quay về?”

“Tớ về ngay!”

Tôi sải bước nhanh hơn.

Tương lai đang rực sáng và rộng mở.

Sự lựa chọn của tôi — là đúng đắn!

— HẾT —

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...