Trọng Sinh Rồi! Tôi [...] – Chương 2

2

24 tháng 10 năm 2015.

Hôm nay chính là ngày tôi gặp Tống Dĩ Hiên.

Thấy tôi không gì, Mạnh Thanh kéo tay tôi:

“Trì Trì, đi với tớ nha~ Chiều nay sẽ có một chàng siêu cấp đẹp trai đến, cậu không đến chắc chắn sẽ tiếc hùi hụi đó.”

Tôi cố kìm nén cơn bốc đồng muốn đảo mắt, giả vờ ngây thơ chớp chớp mắt:

“Đẹp trai cỡ nào, có đẹp trai hơn Lục Cảnh Trình không? Nếu không đẹp trai bằng cậu ấy thì tôi không đi đâu.”

Mạnh Thanh định đáp lại, khi nghe thấy tên Lục Cảnh Trình, ta sững người, một lúc lâu sau mới hỏi một câu…

“Trì Trì, chẳng phải cậu không thích Lục Cảnh Trình sao, nhắc đến ta gì?”

Tôi lật cuốn sách giáo khoa trước mặt, dựa vào ghế: “Ai tôi không thích Lục Cảnh Trình?”

Vừa dứt lời, Mạnh Thanh có vẻ hoảng hốt, vội vàng xấu Lục Cảnh Trình với tôi:

“Trì Trì, người như ta sao xứng đáng cậu thích chứ? Anh ta suốt ngày bắt nạt cậu, đến tớ còn không chịu nổi, cậu có phải bị sốt đến hồ đồ rồi không…”

Nói xong, Mạnh Thanh đưa tay sờ lên trán tôi, tôi ghét bỏ gạt tay ta ra.

“Ai bị sốt chứ, cậu mới bị sốt ấy. Sao Lục Cảnh Trình lại không xứng đáng tôi thích? Tôi cho cậu biết, cả đời này Khương Trì Trì tôi thích nhất là Lục Cảnh Trình, tôi không lấy cậu ta thì không lấy ai hết!”

Vừa dứt lời, từ cửa truyền đến tiếng cốc thủy tinh vỡ tan.

Tôi theo tiếng , là Lục Cảnh Trình vừa đi lấy nước về.

Tôi đỏ bừng mặt.

Cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng, tôi theo bản năng chui xuống gầm bàn, không ngừng cầu nguyện trong lòng:

“Cậu ấy không nghe thấy, cậu ấy không nghe thấy, cậu ấy không nghe thấy…”

Dưới gầm bàn, tôi thấy một đôi giày Nike sải bước về phía mình, giọng có chút buồn của Lục Cảnh Trình vang lên trên đầu: “Khương Trì Trì, cậu đang ?

Tôi cắn môi, nhẹ nhàng vỗ vào mặt mình, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và đáp:

“Không có gì… tôi… rơi bút, đang nhặt bút thôi, haha.”

Vừa dứt lời, một cái đầu khác xuất hiện dưới gầm bàn.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, mặt tôi lại đỏ bừng lên.

Lục Cảnh Trình mỉm dịu dàng: “Nhặt bút chưa?”

Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, sau đó vội vàng chạy trốn.

Cả buổi chiều hôm đó, tôi đều cố tránh mặt Lục Cảnh Trình. Khi tan học, tôi ôm cặp sách chạy vụt ra khỏi lớp như một con chuột.

Tối đó, trốn trong chăn, cứ nghĩ đến Lục Cảnh Trình là tim tôi lại đập thình thịch, một cảm giác mà tôi chưa từng có khi ở bên Tống Dĩ Hiên.

Tôi đặt tay lên ngực, lẩm bẩm một mình: “Đây chắc… là thích rồi nhỉ.”

Sáng hôm sau, tôi cầm sữa đậu nành đi về phía lớp học, trong lòng đang phân vân có nên tránh mặt Lục Cảnh Trình hôm nay hay không, kết quả là không để ý, tôi đ.â.m sầm vào một người.

Sữa đậu nành đổ lên người tôi, tôi người trước mặt, ta cũng dính đầy sữa đậu nành.

Tôi theo bản năng xin lỗi, đối phương dường như đã đoán trước điều này, lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy:

“Bạn học, là tôi phải xin lỗi mới đúng, cậu lau đi đã.”

Giọng quen thuộc vang lên, tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tống Dĩ Hiên.

Sao lại gặp ta ở đây chứ…

Lúc này, Mạnh Thanh không biết từ đâu nhảy ra, tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Hóa ra đang diễn kịch ở đây…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...