Trọng Sinh Rồi! Tôi [...] – Chương 4

4

Tống Dĩ Hiên còn định đưa tay ngăn tôi lại tôi đã cao chạy xa bay từ lúc nào.

Về đến lớp thì chuông vào học cũng vừa reo lên. Tiết này học môn Toán, tôi thấy bên cạnh chỗ ngồi của mình đã có người khác, là Mạnh Thanh.

Cô ấy thấy tôi liền rồi kéo tôi về chỗ.

Tôi vừa ngồi vào chỗ thì Mạnh Thanh đã lập tức nhích lại gần:

“Trì Trì, tiết này tớ học cùng cậu nhé, hihi.”

Tôi nhíu mày, ai thèm học với ta chứ.

“Hay cậu về chỗ đi, cậu ở đây, tôi chẳng nghe giảng gì cả.”

Dường như ấy không nhận ra sự mất kiên nhẫn trong giọng của tôi, lại còn ôm lấy cánh tay tôi mà dụi dụi.

“Ôi dào, có mỗi một tiết học thôi mà, Trì Trì không nghe cũng học thôi.”

Tôi toát cả mồ hôi hột, nếu đây là kiếp trước, chắc chắn tôi đã bị câu này của ấy cho lâng lâng rồi.

Tôi há miệng định thầy giáo đã bước vào lớp trước một bước rồi.

Không kịp nữa… Tôi ôm trán, không gì nữa.

5.

Tiết này học môn Toán, Toán cấp ba thì khó muốn chết, nghỉ một tiết thôi có khi cũng phải học bù cả buổi chiều.

Tôi cầm sách lên, chăm nghe thầy giáo giảng bài. Mạnh Thanh thấy liền tỏ ra không vui, bắt đầu kiếm chuyện với tôi.

“Trì Trì, sáng nay cậu tớ sợ c.h.ế.t khiếp, may mà cậu không bị bỏng, không thì tớ xót c.h.ế.t mất.”

… Tôi im lặng.

“Ui trời, cậu có thấy nam sinh mà cậu đụng phải hôm nay không? Anh ấy đẹp trai siêu cấp luôn. Chính là người mà hôm qua tớ muốn dẫn cậu đi gặp đó.”

Tôi hít một hơi thật sâu, nở một nụ thật thương mại: “Đẹp trai quá nhỉ, nếu cậu thích thì  tôi giúp cậu theo đuổi nhé?”

Nụ của ta khựng lại trên mặt, do dự một lúc, lờ đi câu hỏi của tôi, tiếp tục : “Anh ấy tên là Tống Dĩ Hiên, là học sinh mới chuyển đến lớp 8. Lần trước tớ chuyện với ấy, có nhắc đến cậu…”

“Thưa thầy, em không hiểu bài này lắm, thầy có thể giảng lại một lần nữa không ạ?”

Tôi giơ tay lên, chỉ vào ví dụ trên sách giáo khoa.

Thầy giáo là một ông lão có tuổi, có lẽ đây là lần đầu tiên có người đặt câu hỏi trong giờ học nên ông ấy mỉm hài lòng: “Được rồi, cái này… em Khương Trì Trì, thầy có lời khen cho em, tinh thần học tập rất đáng khen ngợi, về tinh thần học tập này… chúng ta phải từ một trăm năm trước…”

Tôi há hốc mồm thầy giáo, từ Toán học giảng sang Lịch sử, đến khi hết tiết vẫn không nghe câu trả lời cho câu hỏi mình muốn…

Tan học, tôi thầy giáo nhanh như một cơn gió, vèo một cái đã bay ra ngoài.

Thấy , Mạnh Thanh lập tức xen vào: “Trì Trì, cậu không biết à, để tớ bảo Dĩ Hiên dạy cậu nhé, toán của Dĩ Hiên thì…”

Mạnh Thanh còn chưa hết câu, một cuốn sách Toán đã xuất hiện trước mặt tôi.

Là Lục Cảnh Trình, ấy vừa ngáp vừa ngồi xuống trước mặt tôi.

“Bài nào?”

Tôi chưa kịp phản ứng: “Hả?”

“Vừa nãy bài nào không hiểu?”

Tôi hiểu ý của cậu ấy, lật đến ví dụ vừa rồi, những ngón tay thon dài của cậu ấy đặt lên sách giáo khoa, cầm lấy tờ giấy trắng bên cạnh rồi bắt đầu giải bài.

Mạnh Thanh sững sờ, cũng nhích lại gần.

Lục Cảnh Trình viết xong bài, đưa tờ giấy đến trước mặt tôi.

Trên tờ giấy trắng, các bước giải của bài toán viết rõ ràng, mạch lạc, cậu ấy thậm chí còn không cần giảng, tôi cũng có thể hiểu cách giải.

Cậu ấy vươn vai, xoa đầu tôi: “Chiều nay tan học đợi tôi cùng về nhé.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...