Trong lòng tôi có chút vui mừng, cơn giận vẫn chưa tan hết, tôi ho nhẹ hai tiếng, với giọng mỉa mai: “Cái lưng này chỉ dành cho mình tôi, hay người khác cũng cõng?”
Lục Cảnh Trình khẽ : “Lên đi, chỉ cõng cậu thôi.”
Nhận câu trả lời hài lòng, tôi nhảy lên lưng cậu ấy.
Cậu ấy cõng tôi đi chậm rãi, tôi ghé miệng vào tai cậu ấy: “Không giải thích một chút sao?”
Cậu ấy với giọng bình thản: “Người không quan trọng, cần thiết sao?”
Tôi khẩy, siết c.h.ặ.t t.a.y đang ôm cổ cậu ấy: “Cậu ta thì không cần thiết, hôm nay cậu đã cho tôi leo cây đấy.”
Lục Cảnh Trình dừng bước, quay đầu tôi, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, mặt tôi lại không biết điều mà đỏ lên.
Cứ tưởng Lục Cảnh Trình sẽ nghiêm túc với tôi rằng hai người họ không có gì xảy ra, kết quả cậu ấy lại hỏi tôi: “Giang Trì Trì, cậu bị ma nhập à?”
Cậu ấy cứ như cõng tôi đi về phía trước, trong phút chốc, tôi như thấy tương lai của chúng tôi. Cậu ấy đi rất chậm, cố đi đoạn đường năm phút thành hai mươi phút.
Đến cửa nhà, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Trì Trì, sao hôm nay về muộn thế… Ơ, Cảnh Trình cũng đến à…”
Là mẹ kế của tôi, Hạ Xuân Hiểu, khoảnh khắc thấy tôi từ trên lưng Lục Cảnh Trình bước xuống, nụ trên mặt bà ấy tắt ngấm.
Tôi lịch sự gật đầu với bà ấy, đang định về nhà thì Lục Cảnh Trình nắm lấy tay tôi: “Chín giờ sáng mai, tôi đến đón cậu.”
Tôi có chút nghi ngờ, ngày mai không phải thứ Bảy sao?
Cậu ấy thêm: “Để dạy kèm cho cậu.”
Tôi mỉm đồng ý, theo cậu ấy rời đi rồi mới vào nhà.
Sau khi thay dép lê, Hạ Xuân Hiểu âm thầm đến bên cạnh tôi, nụ nịnh nọt của bà ấy khiến tôi cảm thấy khó chịu.
“Trì Trì, sao hôm nay con lại về cùng Cảnh Trình? Không phải mẹ đã rồi sao, con nên tránh xa nó ra thì hơn, con quên những gì mẹ đã với con trước đây rồi sao?”
Tôi tiếp tục việc của mình, trả lời qua loa: “Lâu quá rồi, con không nhớ rõ nữa.”
Bà ấy không bỏ cuộc, lại nhích lại gần: “Trì Trì, chẳng lẽ con muốn sống cả đời dưới sự giám sát sao?”
Tôi gật đầu: “Vâng, còn việc gì nữa không? Nếu không có gì thì con lên lầu đây.”
Nói xong, tôi đi thẳng về phòng mình.
Làm bài tập một lúc, tôi cảm thấy khát nước nên xuống dưới rót một cốc nước.
Đi ngang qua phòng Hạ Xuân Hiểu, tôi nghe thấy có tiếng bên trong, tò mò nên ghé sát lại.
Mẹ, con nhất định phải ở bên Cảnh Trình, không thể để con tiện nhân Khương Trì Trì cướp mất ấy.”
Là giọng của Mạnh Thanh.
“Mẹ biết, không biết hôm nay con nhỏ tiện nhân này bị sao,bỗng nhiên lại gần Lục Cảnh Trình, cũng không sao, con cứ sắp xếp bên đó cho tốt, đến lúc đó mẹ sẽ bảo Khương Ngôn Uy hủy hôn ước của Khương Trì Trì và Lục Cảnh Trình, đến lúc đó nó có muốn gả cũng không gả .”
Tôi cốc nước nóng hổi trong tay, .
Bà ta dựa vào đâu mà nghĩ, bố tôi sẽ thiên vị người ngoài chứ…
Ban đầu bố tôi cưới Hạ Xuân Hiểu cũng chỉ là để tìm cho tôi một người bầu . Tôi hiểu rõ hơn ai hết, bố tôi không chỉ không Hạ Xuân Hiểu, mà sau nhiều năm chung sống, ông ấy đã sớm biết Hạ Xuân Hiểu là người như thế nào.
Kẻ ngu ngốc chính là cả nhà Hạ Xuân Hiểu, đừng là họ thật sự nghĩ rằng người giàu như chúng tôi đều là những kẻ ngu ngốc không có não chứ. (Ngoại trừ tôi của kiếp trước.)
Tôi bưng cốc nước, lặng lẽ trở về phòng mình.
Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy lúc tám giờ để chuẩn bị. Chín giờ, tôi ra khỏi nhà đúng giờ, không thấy Lục Cảnh Trình mà lại thấy Mạnh Thanh và Tống Dĩ Hiên. Tôi đóng sầm cửa lại, tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.
“Trì Trì, chúng tớ đặc biệt hẹn cậu đến thư viện cùng, Toán của Dĩ Hiên rất tốt, có thể giúp cậu.”
Tôi trả lời một cách mất kiên nhẫn: “Không cần.”
Bạn thấy sao?