Trọng Sinh Rồi! Tôi [...] – Chương 7

7

Một lúc sau, tiếng xe máy dừng lại vang lên bên ngoài cửa, tôi kéo rèm cửa, thấy Lục Cảnh Trình. Tôi chạy nhanh như bay, phớt lờ Mạnh Thanh và Tống Dĩ Hiên đang đứng bên cạnh.

Mười phút sau, tôi xuất hiện ở cổng thư viện.

Nhưng mà… tôi… không mang theo… một cuốn sách nào… cả.

Tôi chiếc cặp sách sau lưng Lục Cảnh Trình, rồi lại mình.

Hóa ra hề lại chính là tôi.

“Sách đâu?”

Tôi muốn khóc mà không có nước mắt: “Quên… quên mang rồi.”

Tôi đâu thể , tôi cứ tưởng hôm qua cậu đi thư viện chỉ là cái cớ, thực ra là muốn hẹn hò với tôi.

Lục Cảnh Trình kỹ mặt tôi, cuối cùng đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má tôi.

“Ừm, phấn nền hơi dày đấy, lần sau ý nhé.”

Trong thư viện, Lục Cảnh Trình ngồi cạnh tôi, lấy sách Toán ra và bắt đầu giảng bài.

Tôi nghe trong trạng thái mơ màng suốt cả buổi sáng, cho đến khi thấy kim đồng hồ trong thư viện chỉ đến mười hai giờ.

Tôi cầm áo khoác lên định chuồn, Lục Cảnh Trình định kéo tôi lại bị tôi né tránh.

“Bạn học Lục, tôi phải đi ăn, đói lắm rồi, tha cho tôi đi.”

Sau khi bắt taxi về đến nhà, từ ngoài cửa tôi đã ngửi thấy mùi sườn xào chua ngọt. Nếu không có gì bất ngờ, hôm nay tôi có thể gặp ông bố bận rộn trăm công nghìn việc của mình rồi.

Tôi mở cửa ra, bố tôi quả nhiên đang ngồi trên ghế sofa trong bếp, Hạ Xuân Hiểu thì đang bận rộn. Chậc, bà ta cũng chỉ có tài nấu nướng là khá khẩm một chút. Tôi ném áo khoác xuống, nhào vào lòng bố tôi.

Nói ra thì từ khi tôi ở bên Tống Dĩ Hiên, bố tôi đã hoàn toàn thất vọng về tôi, nên cho đến khi tôi qua đời cũng không gặp lại ông ấy một lần.

“Bố ơi, con nhớ bố muốn chết.”

Tôi cọ cọ vào lòng bố, ông ấy hơi sững người, sau đó vỗ nhẹ vào đầu tôi: “Lại muốn mua gì nữa à?”

Nghe , tôi bĩu môi: “Con bố mà không mua đồ thì không nũng với bố sao?”

Vừa dứt lời, Hạ Xuân Hiểu đã bưng món cuối cùng từ trong bếp ra.

“Ăn cơm thôi, lại đây lại đây, Trì Trì, hôm nay còn có món sườn mà con thích đấy.”

Tôi kéo bố đứng dậy, đi đến bàn ăn.

9.

Trong bữa ăn, tôi liên tục gắp thức ăn cho bố, Hạ Xuân Hiểu ngồi bên cạnh muốn gắp cũng không có chỗ để.

Kiếp trước, tôi không chỉ không nghe lời bố mà còn luôn đối đầu với ông ấy, khiến ông ấy thất vọng về tôi.

Lần này, lấy lòng bố ruột chính là bước thứ hai để xoay chuyển thế.

“Ôi chao, Trì Trì lớn rồi, đã biết hiếu thảo với bố rồi.”

Hạ Xuân Hiểu lên tiếng không đúng lúc, tôi lờ đi, bố tôi chỉ lịch sự một cái.

Bữa cơm này Hạ Xuân Hiểu ăn rất gượng gạo, bà ta không chen vào câu chuyện, cũng không gắp thức ăn.

Ăn xong, tôi lên lầu, rồi đột nhiên nhớ ra điện thoại của mình vẫn còn trên ghế sofa, nên tôi lại quay lại.

Bố tôi và Hạ Xuân Hiểu vẫn đang ăn, sắp xuống đến tầng dưới, tôi nghe thấy giọng của Hạ Xuân Hiểu:

“Ngôn Uy à, em thấy Trì Trì hôm nay có vẻ không bình thường, chắc nó có chuyện gì muốn nhờ đấy.”

Tôi dừng bước, ngồi ngay xuống cầu thang, tôi muốn xem Hạ Xuân Hiểu định gì.

“Hửm?”

Bố tôi vẫn đang ăn, Hạ Xuân Hiểu tiếp tục .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...