Trọng Sinh Rồi, Tôi [...] – Chương 1

Chương 1

1

“Vẫn là đại ca Ý Chi ngầu nhất, chịu đựng một con què tận ba năm.”

“Anh à, chắc cậu không hiểu rồi, biết đâu Ý Chi có sở thích đặc biệt, con nhỏ què đó trên giường… hehe.”

“Nói đi cũng phải lại, là Giang Hề tâm cơ quá đấy, dùng một cái chân trói buộc Ý Chi cả đời.”

Trong phòng riêng của khách sạn, tiếng rôm rả vang lên, tôi đứng bên ngoài nắm chặt tay.

Cho đến khi tiếng im bặt, giọng trầm thấp của Thẩm Ý Chi vang lên: “Đủ rồi.”

Có người giả vờ ngạc nhiên: “Không phải chứ, chẳng lẽ cậu thật sự con nhỏ què đó rồi à?”

Im lặng một lúc lâu, tôi nghe thấy câu trả lời: “Làm sao có thể.”

“Ý tôi là tôi không có sở thích đặc biệt nào cả, ngày nào cũng đối diện với một con nhỏ què, phiền c.h.ế.t đi . Nếu không phải ba năm trước…”

“Chị dâu, sao chị lại đến đây?”

Cánh cửa phòng bật mở, tất cả mọi người đều tôi, ánh mắt trêu chọc, thương , duy chỉ không có sự ngạc nhiên.

Thẩm Ý Chi thoáng chốc bối rối và áy náy.

Anh ta hùng hổ lớn tiếng bước về phía tôi, giọng điệu trách móc: “Tự mình là gì thì trong lòng tự rõ chứ? Đến đây gì?”

Tôi ngồi trên xe lăn, bốn mắt nhau, im lặng giơ điện thoại lên: “Là bảo em đến.”

Một tiếng trước, Thẩm Ý Chi gửi tin nhắn cho tôi, ta say rồi, muốn tôi đến đón.

Tôi bị Thẩm Ý Chi đẩy vào phòng riêng, ta nhắm mắt thở dài: “Mọi người vui rồi chứ?”

Người đàn ông vừa chế giễu tôi toe toét giơ tay: “Chị dâu, chúng tôi chỉ thôi, muốn xem chị Ý Chi đến mức nào thôi mà.”

Hắn ta tin nhắn là do bọn họ lấy điện thoại của Thẩm Ý Chi gửi, chỉ muốn chứng minh tôi ta rất nhiều.

Những kẻ này không hề che giấu sự khinh thường trong lời .

Tôi hoang mang Thẩm Ý Chi, dường như ta đã biết từ lâu.

“Anh không ngờ em thật sự đến.”

Anh ta thấu suy nghĩ của tôi, bất lực day day mi tâm.

“Em cũng , thử nghĩ xem, dù có say, thì gọi tài xế, bè, ai mà không thể đưa về nhà?

“Em đến thì gì chứ?”

Tôi theo ánh mắt của ta hướng về phía đôi chân của mình.

Làm gì chứ?

Có lẽ là sau khi nhận tin nhắn liền vội vàng đẩy xe lăn ra khỏi nhà, còn phải nhờ tài xế bế lên xe.

Nghĩ lại, tôi thật sự rất ngu ngốc.

Vội vàng chạy đến để trở thành trò cho bọn họ.

“Nếu không có chuyện gì nữa, em về trước.”

Tôi cúi đầu, xoay xe lăn rời đi, không biết là ai đã duỗi chân chặn đường tôi.

“Chị dâu đừng vội đi chứ, đã đến rồi không uống một ly thì thật là ngại quá.”

Có người đưa rượu về phía tôi, tôi bị dị ứng rượu.

Tôi lại Thẩm Ý Chi, ta vẫn im lặng.

Đối mặt với ánh mắt thích thú của những người trong phòng, tôi im lặng nhận lấy ly rượu.

“Haha, quả nhiên là Giang… Ặc!”

Hắn ta kêu lên kinh ngạc, bởi vì tôi đã hất thẳng ly rượu vào mặt hắn ta.

“Con nhỏ què kia, đang cái quái gì ?!”

“Á!”

Tôi bật chế độ điện của xe lăn, không chút lưu cán qua bàn chân đang chắn đường kia.

Đằng sau là những tiếng mắng chửi, tôi phớt lờ, ân cần đóng cửa phòng lại cho bọn họ.

2

Thẩm Ý Chi đuổi theo, mắng tôi một trận té tát.

“Giang Hề, em đừng quá đáng, họ đều là của .”

Anh ta đưa tay kéo tôi, bị tôi cản lại: “Họ là của , em vẫn là vợ đấy.”

“Biết bảo vệ bè, vợ bị người ta sỉ nhục thì lại ngơ sao?”

Thẩm Ý Chi mím chặt môi, đây là biểu hiện theo bản năng khi ta biết mình sai không muốn thừa nhận.

Tôi đột nhiên cảm thấy nực , xoay xe lăn đi về phía cửa lớn.

Cho đến khi tôi đi đến cửa, ta lại đuổi theo.

“Họ chỉ là ăn tùy tiện một chút thôi.

“Nhưng những lời đó cũng là sự thật.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...