“Thẩm Ý Chi, lại cái trò gì ?!” Lâm Tuế Tuế đuổi theo, giận dữ đá vào chân tàn phế của Thẩm Ý Chi: “Hôm nay còn muốn tôi mất mặt hơn nữa sao?”
Lâm Tuế Tuế lại mắng nhiếc Thẩm Ý Chi một trận.
“Thôi nào chị dâu, nể mặt Thẩm công tử ở bên ngoài một chút.” Chu Hạo ha hả: “Hơn nữa, cũ còn ở ngay đây.”
Nói xong, hắn ta quay sang tôi.
Ban đầu tôi không muốn thêm rắc rối, Chu Hạo, dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn ta vẫn là một tên đê tiện.
Tôi cầm ly rượu vang đỏ trên bàn hất thẳng vào người hắn ta, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn ta, tôi lên tiếng cảnh cáo: “Anh muốn sỉ nhục Thẩm Ý Chi như thế nào là chuyện của , hãy năng cho cẩn thận trước mặt tôi.”
“Nếu không, tôi không ngại cho nhà họ Thẩm biết những chuyện mờ ám mà đã sau lưng họ.”
“Ví dụ như, sở thích của Lâm tổng…”
Kiếp trước, Chu Hạo rất thích giới thiệu những xinh đẹp cho những ông chủ có sở thích biến thái.
Lâm tổng kia chính là “ân huệ” mà hắn ta tìm cho Thẩm Ý Chi.
Nghe tôi nhắc đến Lâm tổng, Chu Hạo lập tức im bặt như thóc.
“Tiểu Hề…” Thẩm Ý Chi nghẹn ngào gọi tôi, “Xin lỗi, thật sự không biết cuộc sống của một kẻ tàn phế lại…”
Màn hình lớn đột nhiên sáng lên, cắt ngang lời sám hối của Thẩm Ý Chi.
Tôi thấy Thẩm Vũ Yến kích đứng dậy.
23
“Chị Giang Hề, hay là chị đi cướp hôn đi! Ngay ngày mùng 10 tháng sau.”
…
“Vũ Yến, em sẽ không phải thích…”
“Làm sao có thể, sao em có thể thích họ chứ?”
“Được rồi, đúng là có chút… Nhưng ấy là họ ruột của em, chúng em chắc chắn là không thể nào mà.”
“Cho nên em mới muốn tìm một chị dâu tốt cho họ.”
Trên màn hình không phát video, đoạn hội thoại của tôi và Thẩm Vũ Yến phát ra rõ ràng trước mặt tất cả mọi người.
Hôn lễ vốn đã hỗn loạn nay càng thêm hỗn loạn.
Thẩm Vũ Yến gào lên cầu tắt video, Lâm Tuế Tuế sải bước xông đến túm tóc ta đánh túi bụi.
Cô ta vừa đánh vừa mắng chửi ầm ĩ, mấy người cũng không thể nào cản .
Tôi thầm kinh ngạc, đúng là lớn lên trong gia đình trọng nam khinh nữ ở nông thôn, sao có thể là bông hoa trắng nhỏ bé yếu đuối chứ.
Nghĩ đến cảnh tượng ta chuyện với tôi ở nhà hàng, ung dung, tự tại, tôi chỉ cảm thấy nực .
Nhân lúc mọi người đang hỗn loạn, tôi lặng lẽ rời khỏi hiện trường, bỏ lại đằng sau những tiếng gọi tha thiết của Thẩm Ý Chi.
24
Chuyện sau đó đều là do tôi nghe người khác kể lại.
Sau khi tâm tư toan tính của Thẩm Vũ Yến bị vạch trần, bố mẹ ta đã đến nhà họ Thẩm ầm ĩ một trận.
Họ cho rằng chắc chắn là Thẩm Ý Chi đã chuyện gì đó vượt quá giới hạn nên Thẩm Vũ Yến mới nảy sinh cảm sai trái như .
Vốn dĩ đã thất vọng về Thẩm Ý Chi, Thẩm lúc này đã hoàn toàn từ bỏ ta.
Ngay cả dì Thẩm cũng bất lực từ bỏ con trai mình, may mà người mẹ của đứa con riêng kia đã mất sớm, coi như là nuôi dạy nó như con ruột, bồi dưỡng cảm từ nhỏ cũng không muộn.
Lâm Tuế Tuế lúc này đã gần như phát điên, ta mất hết mặt mũi, danh hiệu người đàn bà chua ngoa đanh đá cũng lan xa.
Cô ta muốn ly hôn, nhà họ Thẩm không định buông tha cho ta.
Nhà họ Thẩm cho rằng con trai họ trở thành phế nhân đều là do người phụ nữ này.
Nếu không phải ta mê hoặc Thẩm Ý Chi, thì tôi và Thẩm Ý Chi đã là một đôi.
Với cảm của tôi dành cho Thẩm Ý Chi, trong tai nạn đó, sao tôi có thể không cứu ta?
Đến lúc đó, người bị gãy chân là tôi, Thẩm Ý Chi đành phải cưới tôi.
Chuyện tốt đẹp như , nhà họ Thẩm đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Bọn họ thật biết tính toán, tôi không còn chút đồng cảm nào với nhà họ Thẩm nữa.
25
Nửa năm sau, Thẩm Ý Chi tự sát.
Trước khi c.h.ế.t còn kéo theo cả Lâm Tuế Tuế.
Nghe là Lâm Tuế Tuế thông qua Chu Hạo, âm thầm giới thiệu Thẩm Ý Chi cho một lão già có sở thích đặc biệt.
Sau đó…
Thẩm Ý Chi tỉnh dậy liền phát điên.
Anh ta vừa khóc vừa mình biết lỗi rồi, lúc trước là ta bị ma xui quỷ khiến, vừa mắng chửi Lâm Tuế Tuế c.h.ế.t không yên thân.
Cuối cùng, ta thần trí mơ hồ rằng muốn thay đổi thời gian một lần nữa, lần này ta nhất định sẽ kiên quyết chọn Giang Hề.
Anh ta người lẻn vào nhà mình, âm thầm đổi thuốc bổ mà Lâm Tuế Tuế thường uống thành thuốc ngủ.
Nhân lúc Lâm Tuế Tuế ngủ say, ta phóng hỏa đốt nhà, thiêu c.h.ế.t cả ta và chính mình.
26
Sau khi Thẩm Ý Chi chết, tôi nhận một lá thư.
Là do Thẩm Ý Chi gửi, tôi đoán chắc là những lời sám hối vô nghĩa.
Tôi thậm chí còn không thèm mở phong bì, trực tiếp ném vào thùng rác.
Làm lại từ đầu sao?
Không thể nào.
Ông trời sẽ không cho kẻ ác cơ hội lại, cho dù có, dù lặp lại bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ không vì ta mà d.a.o nữa.
Tôi có mục tiêu sống rõ ràng, tôi chỉ muốn trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
-Hết-
Bạn thấy sao?