Trọng Sinh Rồi, Tôi [...] – Chương 2

Chương 2

Tôi không muốn nghe những lời bao biện đó chút nào.

Dụi dụi đôi mắt ươn ướt, tôi cố gắng kìm nén để giọng thật bình tĩnh: “Chúng ta ly hôn đi.”

3

Thẩm Ý Chi sững người tại chỗ, lời từ chối buột miệng thốt ra: “Không , không thể ly hôn với em.”

Tôi khó hiểu ta: “Tại sao?”

Rõ ràng chính tai tôi nghe thấy ta không thích tôi.

Trước đây, tôi có thể tự lừa dối bản thân, tuy bè của ta không muốn chấp nhận tôi, ta tôi, là đủ rồi.

Hôm nay, chính tai nghe những lời đó, tôi mới biết mình nực đến mức nào.

Gió đêm hơi lạnh, Thẩm Ý Chi cởi áo khoác của mình phủ lên chân tôi.

“Là lỗi của .”

“Vừa rồi chỉ là những lời bậy bạ khi say rượu, em đừng tin.”

“Tóm lại, chúng ta sẽ không ly hôn, ngoan nào.”

Mùi hương bạc hà đặc trưng của Thẩm Ý Chi bao trùm lấy tôi, tôi cuối cùng cũng không kìm nước mắt.

Anh ta đẩy xe lăn cho tôi, đi trên con phố đông đúc người qua lại: “Anh đưa em về nhà.”

4

Anh ta đẩy tôi đi chầm chậm trên con đường đêm.

Chắc hẳn ta đang suy nghĩ điều gì đó, đến nỗi không để ý phía trước có một cái hố.

Tôi lên tiếng nhắc nhở, sau một lời xin lỗi, lại là sự im lặng.

Tôi khẽ mở miệng: “Em hy vọng biết, nếu cảm thấy phiền phức, nếu không em, chúng ta có thể ly hôn.”

Tôi thích Thẩm Ý Chi mười năm, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ bám lấy ta.

Giọng của Thẩm Ý Chi có chút không vui: “Anh đã chúng ta sẽ không ly hôn, Tiểu Hề.”

Tôi nhắm mắt lại, không gì nữa, những ký ức trong quá khứ ùa về.

Ba năm trước, khoảnh khắc trần nhà phòng thí nghiệm sập xuống, tôi đã theo bản năng đẩy Thẩm Ý Chi ra.

Tôi cứu ta, còn bản thân thì bị đè trúng, bất tỉnh nhân sự.

Ngày hôm đó, đáng lẽ tôi định tỏ với ta, coi như là một lời kết thúc cho mối đơn phương bảy năm của mình.

Khi tôi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, điều đập vào mắt là đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Ý Chi.

“Giang Hề, em không muốn sống nữa sao?!

“Ai bảo em xen vào chuyện bao đồng!”

Tôi mấp môi, phát hiện cổ họng đau rát, không thể .

Tôi muốn với ta rằng không sao cả, bởi vì tôi thích ta, cũng là báo đáp ân của gia đình Thẩm.

Cha mẹ tôi mất sớm, những năm qua, nếu không có sự giúp đỡ của gia đình Thẩm, e rằng tôi đã sống rất khổ sở.

Tôi muốn xuống giường tự rót cho mình một ly nước, lúc này mới phát hiện hai chân không còn cảm giác.

“Em…”

Ánh mắt Thẩm Ý Chi càng thêm áy náy. Anh ta nắm lấy tay tôi: “Sau này, sẽ là đôi chân của em. Giang Hề, chúng ta kết hôn đi.”

Phải thừa nhận rằng khoảnh khắc đó, tôi như bị hạnh phúc bao trùm: “Được.

“Thẩm Ý Chi, thật ra em đã thích bảy năm rồi.”

Thẩm Ý Chi siết c.h.ặ.t t.a.y tôi không , tôi cố phớt lờ tia không cam lòng trong mắt ta.

5

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Ý Chi đã rời đi.

Trên tủ đầu giường có ly sữa nóng ta chuẩn bị cho tôi.

【Gần đây công ty rất bận, tối nay em không cần đợi ăn cơm.】

Tôi nhấp một ngụm sữa, ngọt quá.

Nhưng tôi không thích uống sữa ngọt.

Tiếng ồn ào bên ngoài vang lên, sau đó là một giọng lanh lảnh: “Chị dâu, chào buổi sáng.”

Là em họ của Thẩm Ý Chi, tôi thở dài một tiếng, nghĩ thầm đây đúng là một phiền phức lớn.

Thẩm Vũ Yến thân thiết ôm lấy tôi, ánh mắt lại đầy giễu cợt.

“Chị dâu à, chị đúng là chỉ giỏi thêm rắc rối cho trai tôi.”

“Buổi gặp mặt tối qua có rất nhiều người cần trai tôi kết giao.”

“Chị nổi cơn điên như , ấy thảm rồi.”

“Chị xem phải sao đây, chị dâu?”

Tôi bình tĩnh Thẩm Vũ Yến: “Em có thể bảo Thẩm Ý Chi ly hôn với chị.”

Sau khi cơn hạnh phúc qua đi, tôi thỉnh thoảng cũng cảm nhận sự bất đắc dĩ của Thẩm Ý Chi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...