Anh ta luôn giữ khoảng cách với tôi.
Bạn bè của ta cũng không phải là ngay từ đầu đã đối xử với tôi như .
Thực ra tôi hiểu, họ chỉ thay Thẩm Ý Chi ra những lời ta không thể .
Vì , tôi đã nhiều lần rằng, nếu là vì ơn cứu mạng, không cần thiết, chúng ta có thể ly hôn.
Nhưng ta luôn từ chối.
Thẩm Vũ Yến lạnh: “Chị sẽ không ngốc đến mức nghĩ rằng trai tôi không ly hôn với chị là vì chị đấy chứ?”
Cô ta kéo tôi lên xe lăn, tôi vùng vẫy, vô ích.
Một kẻ què như tôi có thể phản kháng gì chứ.
Cô ta ghé sát tai tôi, khẽ : “Đi, em dẫn chị đi xem kịch hay.”
6
Vở kịch hay mà Thẩm Vũ Yến chính là cảnh Thẩm Ý Chi thân mật hẹn hò với một khác.
Qua lớp kính của nhà hàng dành cho cặp đôi, tôi tận mắt chứng kiến Thẩm Ý Chi vén tóc mai cho đó.
Tình ý trong mắt ta như muốn tràn ra ngoài.
Thẩm Vũ Yến bĩu môi: “Thấy chưa?
“Đó mới là người trai tôi thích.”
Tôi không hiểu: “Vậy tại sao ấy không ly hôn với chị?”
Người bám riết không buông đâu phải tôi.
Thẩm Vũ Yến phẫn nộ : “Còn không phải vì chị giả vờ tự cho mình là ân nhân cứu mạng, ép buộc trai tôi sao!
“Nếu ấy ly hôn với chị, ấy sẽ thành kẻ như thế nào? Kẻ vong ân bội nghĩa.
“Chị giả vờ cao thượng cái gì, chẳng phải đây đều là do chị tính toán cả sao?”
Tôi không hiểu, tại sao tất cả mọi người đều cho rằng tôi cứu Thẩm Ý Chi là do toan tính?
Tôi chỉ mất đi đôi chân, còn ta lại mất đi tự do?
Hai người trong phòng quá tập trung vào nhau, không hề hay biết đến sự tồn tại của tôi bên ngoài cửa sổ.
Tôi mỉm , điều khiển xe lăn lại gần, nhẹ nhàng gõ lên cửa kính.
Thẩm Vũ Yến không ngờ tôi lại như , sắc mặt cứng đờ: “Chị gì !”
Thật nực , rõ ràng là ta đưa tôi đến đây, mà chỉ cho phép tôi âm thầm đau khổ sau khi xem xong.
Cô ta không kịp ngăn cản tôi, hai người trong phòng đã phát hiện ra chúng tôi.
Ngỡ ngàng, bối rối.
Thẩm Ý Chi nhanh chóng xuất hiện trước mặt tôi: “Giang Hề, em nghe giải thích.”
Anh ta không biết phải như thế nào, quay sang trách móc Thẩm Vũ Yến: “Ai bảo em đưa ấy đến đây?”
Thẩm Vũ Yến bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn: “Em đau lòng cho chị dâu thật sự, rõ ràng hai người mới là người nhiều năm của nhau.”
Tôi sững sờ tại chỗ.
Yêu nhau nhiều năm?
Nhưng trước khi tôi định tỏ , tôi đã dò hỏi Thẩm Ý Chi xem ta có hay chưa.
Anh ta trả lời là không có, nếu không tôi đã chẳng lấy hết can đảm như .
“Giang Hề, em về nhà trước đi.”
Thẩm Ý Chi trách mắng Thẩm Vũ Yến một trận, sau đó gọi xe cho tôi.
“Chờ đã.” Tôi giơ tay ngăn cản: “Tôi muốn chuyện với vị tiểu thư kia một chút.”
“Giang Hề.” Thẩm Ý Chi nhíu mày, ta không vui.
Tôi dịu dàng nắm lấy tay ta: “Anh tốt nhất nên nghe lời tôi.”
“Nếu không, tôi không ngại hét giữa đường, bắt quả tang tiểu tam đâu.”
“Tôi là một người tàn tật, những năm qua đã chứng kiến đủ loại ánh mắt kỳ thị rồi, giờ đã miễn dịch.”
“Người xấu hổ chỉ có thể là hai người.”
Thẩm Ý Chi càng nhíu mày hơn, có lẽ ta rất quan tâm đến người phụ nữ bên trong, ngay sau đó, ta đẩy tôi vào nhà hàng.
“Ý Chi, đây chính là vợ , ân nhân cứu mạng của lúc trước à?”
Cô đó dường như biết tôi, ta chống cằm, mỉm với tôi.
“Xin chào, tôi là Lâm Tuế Tuế.”
“Mối đầu của Ý Chi.”
7
Giống như những người khác, ta tỏ ra không có ác ý với tôi, thực chất lại đầy ác ý.
“Ý Chi, đưa em họ ra ngoài kia ngồi đi, em muốn chuyện riêng với Giang tiểu thư một lát.”
Chỉ bằng vài câu , ta đã nắm thế chủ .
Thẩm Ý Chi đưa Thẩm Vũ Yến ngồi ở cách đó không xa, ánh mắt lo lắng chúng tôi.
“Giang tiểu thư.” Lâm Tuế Tuế thản nhiên khuấy ly cà phê trước mặt, “Cô biết đấy, nếu không phải là , người kết hôn với Ý Chi sẽ là tôi.”
Bạn thấy sao?