Trọng Sinh Rồi, Tôi [...] – Chương 5

Chương 5

Nhưng lần này tôi không muốn vì thỏa mãn ta mà lại phải tự mình chịu ấm ức nữa: “Vậy thì cứ chờ nhận đơn kiện đi.”

Tôi xoay xe lăn rời đi, lại bị một lực mạnh kéo ra khỏi xe.

Tôi bị ném xuống đất, Thẩm Ý Chi hai mắt đỏ ngầu: “Ly hôn? Em tự lại mình đi, một con bé què như em, ly hôn với rồi thì ai thèm rước?”

Tôi không thể tin ta, không dám tin những lời này là do ta ra: “Chẳng lẽ tôi sinh ra đã què sao?”

Thẩm Ý Chi nổi cáu: “Đúng , vì cứu , em là ân nhân cứu mạng của !

“Anh xin hỏi, là cầu xin em cứu sao?

“Có ai hỏi ý kiến có đồng ý hay không? Anh thà rằng người tàn phế là chính mình!

“Em có biết sự day dứt này mang đến cho bao nhiêu áp lực không?”

“Vì ơn nghĩa này, đã đánh mất bao nhiêu thứ, em có biết không?”

Anh ta trút hết những áp lực sau khi nợ tôi nửa cái mạng.

“Anh thà rằng em đừng cứu .”

Tôi ngây người ta, một mùi khai nồng nặc xộc vào mũi.

Xấu hổ tột độ, tôi đã tiểu tiện không kiểm soát.

Thẩm Ý Chi thấy , vội vàng bế tôi về xe lăn: “Tự mình xem, bây giờ ly hôn với , em có thể gì?”

Anh ta tôi với vẻ mặt chán ghét, khoác áo khoác của mình lên người tôi.

“Anh đưa em về, tự mình bình tĩnh suy nghĩ cho kỹ đi.”

9

Thẩm Ý Chi gọi xe cho tôi, tài xế là một người phụ nữ trung niên béo tròn.

Anh ta đã dặn dò trước, đưa thêm cho tài xế một khoản tiền nhỏ, nhờ bà ấy khi đến nơi thì giúp đỡ tôi.

Có lẽ thấy tâm trạng tôi không tốt, trước khi rời đi, bà ấy giơ tay ra hiệu với tôi: “Cô , cuộc sống vẫn còn hy vọng.”

Chắc bà ấy sợ tôi tự tử.

Sẽ không đâu.

Bởi vì chỉ nửa tiếng trước, tôi nhận tin nhắn từ một người lạ.

Là ảnh chụp màn hình một đoạn hội thoại.

【Anh Thẩm, chị dâu nhất quyết muốn ly hôn với rồi.】

【Có vẻ như hình tượng người chồng si , vợ ở công ty của Giám đốc Cố bên kia là không diễn rồi.】

【Nhưng không sao, một con đường không thông thì chúng ta đổi con đường khác. Trước đây tôi đã với về Tổng giám đốc Kỳ rồi đấy, còn nhớ không?】

【Ông ta thích nhất là chơi với người tàn tật, Giang Hề không phải vừa hay…】

【Dù sao ta cũng muốn ly hôn với rồi, nhân cơ hội này nắm thóp, tố cáo ta ngoại .】

【Như , cũng không phải gánh tiếng xấu ruồng bỏ ân nhân cứu mạng.】

【Tối mai 9 giờ, đừng trách em không cho cơ hội đấy nhé.】

Người đó đã rất nhiều, còn chữ “Được” mà Thẩm Ý Chi trả lời khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Thật tàn nhẫn, trách móc tôi đã cứu ta, mang đến áp lực cho ta, còn muốn vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của tôi để dọn đường cho ta.

Tôi không biết ai đã gửi tin nhắn này cho tôi, dù là ai, tôi cũng phải cảm ơn người đó.

10

“Tiểu Hề, về rồi.”

Thẩm Ý Chi đã về, say mèm.

Anh ta loạng choạng bước đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống: “Xin lỗi, ban ngày là tệ quá.”

“Chúng ta đừng ly hôn nữa có không? Hửm?”

Tôi bình tĩnh ta, nở một nụ dịu dàng: “Được.”

“Thật sao?!”

Tôi gật đầu, đưa cho ta một ly sữa nóng: “Chuyện ban ngày, em cũng có lỗi.”

“Uống ly sữa này rồi ngủ một giấc cho tỉnh rượu đi.”

“Em đã đặt vé máy bay đi Maldives vào ngày mai, chúng ta cùng nhau đi du lịch nhé?”

Thẩm Ý Chi ban đầu bối rối, sau đó là hoang mang: “Ngày mai… Chuyện ngày mai hẵng .”

“Được.”

Tôi mỉm đưa ly sữa cho ta, ta uống cạn.

Thuốc tác dụng rất nhanh, Thẩm Ý Chi như tôi dự đoán, ngã xuống đất bất tỉnh.

11

Phải là không thể đi lại thật sự rất bất tiện.

Tôi mất hai tiếng đồng hồ để chặt đứt chân của Thẩm Ý Chi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...