Trọng Sinh Sau Ly [...] – Chương 1

Chương 1

1.

Buổi tiệc đã gần tàn, tôi và chồng – Lục Định Dự – vẫn đang bận rộn tiễn khách.
Chỉ còn một bàn học cũ của ta là vẫn đang uống rượu, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng bàn tán.

“Này, tôi có tin sốt dẻo đây. Ôn Nhược Khả ly hôn rồi, các ông biết chưa?”
“Cô ta chẳng phải lấy chồng tốt lắm sao? Sao lại ly hôn đột ngột thế?”
“Tốt cái nỗi gì, về osin nhà giàu thì có!”
“Mà thôi cũng đáng, nếu năm xưa gả cho Định Dự thì đâu đến nỗi này?”
“Hồi đó ai mà chẳng nghĩ hai người họ sẽ đi từ đồng phục đến váy cưới, ở đây ai mà không từng ghen tị với Định Dự chứ!”

Tôi choáng váng cả người, chỉ còn biết siết chặt đứa con vừa “trở về” trong vòng tay.
Cảm giác mất trọng lực khi rơi từ tầng cao vẫn còn in đậm trong từng thớ cơ, khiến hai chân tôi mềm nhũn, gần như không đứng vững nổi.

Thế Lục Định Dự lại chẳng mảy may nhận ra sự khác thường của tôi. Toàn bộ tâm trí ta lúc này đã bị những lời bàn tán kia cuốn đi mất.

“Đường Lệ, em đưa con về trước đi, ra uống với bọn họ vài ly.”

Không đợi tôi trả lời, ta đã cầm ly rượu, cố tỏ ra thoải mái bước tới:

“Mấy ông vừa nhắc đến Ôn Nhược Khả à? Cô ấy sao ?”

Tôi lặng lẽ quay về trước.
Tờ đơn ly hôn đã viết sẵn, chờ sẵn ta trở về.

Tối hôm đó, quả nhiên Lục Định Dự uống tới bảy, tám phần say, dìu về.
Vừa thấy tôi, ta lập tức nhào tới:

“Đường Lệ, xin lỗi!”

Rồi loạng choạng chụp lấy chìa khóa xe, định lao ra ngoài.

Tôi giật lấy, hỏi:

“Anh định đi đâu?”

Hắn mượn rượu giả điên, gào lên:

“Tôi phải đi tìm Nhược Khả! Cô ấy vẫn còn tôi! Cô ấy đang chờ tôi!”

Trong suốt thời gian nhau, Lục Định Dự chưa từng chủ nhắc đến Ôn Nhược Khả một lần nào, luôn thề thốt rằng cả trái tim chỉ dành cho mình tôi.
Tôi chỉ nghe người khác về chuyện cũ giữa họ, cũng từng để tâm, từng bất an.

Nhưng ta đã dùng đủ mọi cách để chứng minh rằng giữa họ không còn bất kỳ liên hệ nào.
Anh ấy che ô cho tôi dưới mưa, nấu canh cho tôi khi tôi ốm, chắn trước mặt tôi những lúc nguy hiểm…
Khi tôi mang thai, khi tôi sinh con, ấy chăm sóc tôi chu đáo đến từng chi tiết.

Anh khiến tôi tin chắc, giữa chúng tôi là xuất phát từ hai phía – là sự đồng hành chân thành.
Bạn bè, đồng nghiệp, người thân quanh tôi đều khen là người chồng hiếm có khó tìm.

Vậy nên, ở kiếp trước, khi nghe những lời đó từ miệng , tôi đã hoàn toàn sụp đổ.
Kinh ngạc. Đau đớn. Tới mức phát điên!

Tôi giật lấy chìa khóa xe, khóa trái cửa, kéo ta lại không ngừng chất vấn:
Tình giữa chúng ta… sao có thể mất là mất?

Anh ta lục điện thoại ra, run rẩy mở một tin nhắn rồi đẩy lên trước mặt tôi – để chứng minh rằng Ôn Nhược Khả vẫn còn ta.
Sau đó, hắn ta quỳ gối trước mặt tôi, vừa khóc vừa van xin:

“Anh phải đi tìm Nhược Khả…
Cô ấy không còn ai cả. Không người thân, không bè. Cô ấy chẳng còn gì…
Cô ấy chỉ còn mỗi thôi.”

Đầu óc tôi quay cuồng, tim như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm đến bật máu.
Tôi run rẩy gọi điện cho bố mẹ chồng – cũng sống trong cùng khu.

Trước mặt bố mẹ chồng, tôi lạnh lùng với Lục Định Dự:

“Muốn đi cũng ký đơn ly hôn trước đã.”

Mẹ chồng lao vào đánh ta, vừa đánh vừa mắng không ngừng.
Bố chồng thì múc cả chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt ta.

Anh ta mặc cho bị đánh, bị chửi, không hề phản kháng, như một cái xác không hồn.

Sáng hôm sau, khi tỉnh rượu, Lục Định Dự thề sống thề chết sẽ xin lỗi tôi đàng hoàng, thậm chí còn khéo léo dỗ dành bố mẹ chồng ra khỏi nhà.

Nhưng ngay sau đó, khi tôi đang pha sữa cho con trong bếp, ta đã âm thầm bế con ra ban công.

“Đường Lệ, sáng nay Nhược Khả cắt cổ tay rồi. Cô vui chưa?”

Đôi mắt Lục Định Dự đỏ ngầu, khóe môi nhếch lên một nụ độc ác.

Một tay ta nắm chặt áo con bé, treo đứa trẻ bé xíu, yếu ớt lơ lửng ngoài ban công.

Tôi hoảng loạn đến mức hồn vía lên mây, vội lao tới không dám kích ta.

“Ôn Nhược Khả cắt cổ tay… tức là ấy vẫn còn sống!
Anh mau đi tìm ta đi! Trả con lại cho tôi!”

Mặt con bị kéo đến tím bầm, tiếng khóc yếu ớt như mèo kêu, khiến tim tôi như nát ra từng mảnh.

Lục Định Dự nhe răng rít lên, gương mặt méo mó:

“Cô ấy cắt cổ tay! Cô nghe không hiểu sao?
Đều tại ! Là ấy!”

“Đường Lệ, tôi cũng muốn nếm thử cảm giác mất đi người mình nhất là thế nào!”

Hắn cố ý giơ con bé lên cao, lắc lư trước mặt tôi như đang trêu ngươi.
Tôi lao người về phía trước, định giật lại con
Hắn ta đẩy cả hai mẹ con xuống lầu:

“Muốn gấp à? Vậy thì cùng đi chuộc tội với Nhược Khả đi!”

Tôi rơi xuống với tốc độ kinh hoàng, đưa tay quơ loạn không sao chạm vào con

Thế mà — khoảnh khắc tiếp đất, tôi lại một lần nữa ôm con trong tay — trở về đúng buổi tiệc đầy tháng hôm đó.

May quá.
Mọi thứ… vẫn còn kịp!

Lần này, tôi sẽ để hắn toại nguyện!
Để xem một kẻ trắng tay như ta, có thể “lấy cơm ăn” bao lâu?

Chết ư?
Quá dễ dàng!
Sống không bằng chết… mới là trừng thật sự!

2.

“Đường Lệ! Mở cửa! Đưa chìa khóa xe đây! Đừng ép tôi phải ra tay với !”

Tiếng gào của Lục Định Dự kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ đang cuộn trào trong đầu.

Khác với kiếp trước – lần đó tôi hoảng loạn đến mức vội gọi cho bố mẹ chồng –
Lần này, tôi xoay người, bình tĩnh hướng về chiếc camera an ninh mà tôi đã âm thầm bật sẵn chế độ ghi âm, ghi hình ngay trước khi ta bước vào nhà.

Đã đến lúc cho một màn diễn chân đẫm lệ.

Tôi níu tay ta, nước mắt lã chã như mưa rơi, vừa khóc vừa nghẹn ngào hỏi:

“Vậy em là gì trong cuộc đời ?
Những năm tháng bên nhau… rốt cuộc là cái gì?
Anh có từng thật lòng em… dù chỉ một lần không?”

Anh ta sững lại, một thoáng bối rối hiện lên trong mắt.

“Đừng hỏi nữa… Anh… không biết…”

Rồi lảo đảo rút điện thoại ra, đưa cho tôi xem:

“Anh chỉ biết là… Nhược Khả đang cần .”

Tay tôi run lên khi gõ mật mã mở khóa – là sinh nhật của tôi.
Màn hình hiện ngay dòng trạng thái mới nhất của Ôn Nhược Khả:

【Mất hết tất cả, chỉ còn ký ức】
【Tôi từng có một giấc mơ: người con trai năm xưa từng hứa cho tôi một mái nhà, sẽ lái xe đến đón tôi, tay cầm hoa hồng】
【Nhưng… cũng chỉ là một giấc mơ thôi】
【Thế giới này, hình như chẳng còn gì để luyến tiếc nữa…】

Tôi nhanh chóng chụp lại màn hình, cẩn thận lưu lại tất cả — chuẩn bị thật kỹ để tự tách mình ra khỏi mớ hỗn loạn này.

Tôi rút hai bản đơn ly hôn ra, không còn rơi lệ, chỉ còn sự dứt khoát lạnh lùng.
Ôm chặt lấy ta, tôi nghiến răng gằn từng chữ:

“Tôi và con, cộng lại còn không bằng Ôn Nhược Khả trong lòng ?
Vậy thì ly hôn đi!

Anh ký vào đơn này, đồng ý để lại nhà, xe, công ty, con và toàn bộ tiền tiết kiệm cho tôi – tôi sẽ lập tức để đi.”

Lục Định Dự lập tức giật lấy bản thỏa thuận mà không thèm liếc một cái.

Anh ta nhanh chóng ký tên vào “Đơn ly hôn” và “Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần”, rồi ấn dấu vân tay lên cả hai bản.
Sau đó, ném mạnh chúng vào người tôi:

“Đủ chưa?”

Giấy tờ văng tung tóe đầy đất, con trong tay chị Trần – bảo mẫu – bật khóc thất thanh.
Tôi cũng khóc đến mức toàn thân run rẩy, tay run lẩy bẩy mò lấy chìa khóa xe và điện thoại để mở khóa cửa.

Nhưng ta như phát điên, giật mạnh áo tôi, cướp lấy tất cả, rồi không một lời nào nữa — đẩy tôi sang một bên, đập cửa rời đi.

Tôi ngã quỵ xuống sàn, bàn tay đè trúng mảnh vỡ từ chiếc cốc thủy tinh lúc nãy bị hắn ném vỡ, máu tuôn không ngừng.
Toàn thân tôi như vỡ vụn. Tôi bật khóc nức nở, không cách nào kiềm chế.

Chị Trần thở dài, đặt con xuống rồi ngồi xổm xuống bên tôi:

“Đường Lệ, để tôi xem vết thương của .”

Tôi như người mất hồn, ôm chặt con vào lòng, hai mẹ con cùng khóc — máu và nước mắt vấy khắp người.

Chị Trần đành cúi xuống nhặt từng tờ giấy rơi rớt, rồi đưa lại điện thoại cho tôi.

“Nhà ba mẹ Lục cũng gần đây, hay gọi họ đến xem thế nào?”

Tôi cầm điện thoại lên, lại phát điên như người mất trí, bấm gọi cho Lục Định Dự không ngừng.
Màn hình chỉ toàn là tiếng “máy bận”, tin nhắn trên WeChat thì hiện dấu chấm than đỏ.

“Anh ta chặn tôi rồi sao…?
Tàn nhẫn đến mức này sao…?”

Tôi quay sang tập thỏa thuận trên tay chị Trần.
Bất ngờ như hóa điên, tôi nhét vội con lại cho chị ấy, giật lấy xấp giấy rồi lao thẳng vào phòng, nhốt mình trong phòng chứa két sắt.

Ngoài cửa, giọng chị Trần vang lên —
Chị ấy đang gọi điện báo cho bố mẹ chồng tôi.

Tôi vò tóc trong tuyệt vọng, rồi nhắn tin cho thân luật sư – Kỷ Đồng:

【Anh ta đã ký. Bố mẹ chồng em sắp tới.】

Kỷ Đồng lập tức trả lời:

【Làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần trước, ly hôn khởi kiện sẽ mất thời gian. Tốt nhất ép ta đi đăng ký ly hôn luôn.】
【Đọc xong xóa ngay! Gọi cho chị!】

Tôi không trả lời, lặng lẽ xóa sạch những tin nhắn đó.

Giọng chị Trần lại vang lên ngoài cửa:

“Đường Lệ, ra trước đi, để tôi xử lý vết thương cho. Tôi vừa gọi cho ba mẹ Lục rồi, họ sẽ đến ngay.”

Tôi như một cái xác không hồn, chậm rãi đi ra mở cửa.
Chị Trần kéo tôi trở lại phòng khách – vào đúng phạm vi quay của camera giám sát.

Tôi tiếp tục màn diễn của mình.

Sau khi sơ cứu đơn giản vết thương, tôi gọi điện cho Kỷ Đồng, vừa nhấc máy đã khóc nức nở:

“Đồng Đồng… Lục Định Dự không cần em nữa… cũng không cần con… Em phải sao bây giờ?”

Đầu dây bên kia, Kỷ Đồng giận dữ hét lên:

“Cái gì cơ? Anh ta đâu rồi? Đúng lúc chị để quên tài liệu ở nhà em, đang trên đường tới. Em đợi chị!”

Cùng lúc đó — chuông cửa vang lên.

Bố mẹ chồng tôi đến rồi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...