27
"Ngươi cái gì?"
Đường Phi Yến ha hả, như thể vừa nghe một câu chuyện vô cùng buồn .
"Chẳng lẽ ngươi tưởng ta là con ngốc Thẩm Thanh Nguyệt kia sao?
Ôi trời ơi, c.h.ế.t ta mất.
Ngươi muốn hợp tác với ta, là muốn chơi kế phản gián gì đây?"
Nàng ta vừa vừa xoa bụng, một lúc sau mới ngồi dậy, chuẩn bị tiễn khách.
"Thôi đi, không ngờ ngươi cũng ngu ngốc giống như Thẩm Thanh Nguyệt.
Ngươi về đi, ta không thích giao tiếp với kẻ ngu ngốc."
Ta giơ tay ấn chén trà của nàng ta xuống, nhét tờ giấy mà Quế ma ma vừa viết vào tay nàng ta.
"Trắc phi hãy xem qua thứ này trước đã, rồi hẵng tiễn khách cũng chưa muộn."
Đường Phi Yến liếc một cái với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, dần dần trở nên nghiêm túc.
Cuối cùng, nàng ta cắn răng đập tờ giấy xuống bàn:
"Thứ này, là do ngươi viết?"
Ta mỉm gấp tờ giấy lại, cẩn thận cất vào trong người:
"Đây là do Quế ma ma viết.
Bây giờ, trắc phi đã muốn tin tưởng vào thành ý của ta chưa?"
Đường Phi Yến nghi ngờ đánh giá ta.
Một lúc sau, nàng ta mới nheo mắt, xoay xoay chiếc nhẫn đá ruby trên tay:
"Nói đi, ngươi muốn gì?"
"Ta muốn vị trí Vương phi."
Đường Phi Yến trợn mắt:
"Ngươi điên rồi sao?"
28
Ta bình tĩnh mỉm , đưa chén trà lên uống một ngụm.
Vị đắng nhẹ ngập tràn khoang miệng, khi nuốt xuống lại có vị ngọt dịu.
Quả nhiên là trà Long Tỉnh trước mưa giá một lạng bạc một lạng vàng, thật sự là trà ngon.
"Phụ thân ta là Tả thị lang bộ Lại, quan chính tam phẩm.
Mặc dù ta chỉ là thứ nữ, Vương phi, cũng coi như xứng đôi vừa lứa."
Biểu cảm của Đường Phi Yến thay đổi liên tục.
Một lúc sau, nàng ta mới lên tiếng, giọng có phần run rẩy:
"Ngươi giành vị trí Vương phi, ta thì sao?
Ta sẽ nhận gì?"
Ta thẳng vào mắt nàng ta:
"Tự do."
"Xoảng!"
Đường Phi Yến hoảng hốt đứng dậy, đánh đổ cả chén trà.
Ta ngồi xuống, dùng khăn tay lau vết nước trên váy nàng ta:
"Ta sẽ giúp ngươi chăm sóc Đường gia.
Giúp ngươi giả c.h.ế.t rời khỏi Vương phủ, tìm cho ngươi một thân phận mới, để ngươi mang theo của hồi môn rời đi.
Nghe quê nhà của Bùi nhạc sư ở xa tận Nam Chiếu, phong cảnh rất đẹp, quanh năm như xuân."
Kiếp trước, Đường Phi Yến không muốn mang thai.
Nàng ta luôn lén lút uống thuốc tránh thai, trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng.
Cho đến khi bị ta ép đến mức không còn đường lui, mới miễn cưỡng định mang thai để tranh sủng.
Ánh mắt Đường Phi Yến tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Một lúc sau, nàng ta mới lên tiếng, giọng run rẩy:
"Ngươi, sao ngươi..."
Ta đứng dậy, cẩn thận chỉnh lại váy cho nàng ta:
"Đường trắc phi, ta còn thông minh hơn ngươi tưởng tượng đấy.
Những điều ta biết, cũng nhiều hơn ngươi nghĩ.
Ngươi không cần phải trả lời ta ngay, hãy suy nghĩ cho kỹ đi."
Bước ra khỏi phòng, ta lập tức thay đổi sắc mặt.
Thở dài với Thu Nguyệt đang đứng đợi ở cửa:
"Đường trắc phi kiêu ngạo như , muốn tiếp cận nàng ta e rằng không phải chuyện dễ dàng."
Thu Nguyệt cũng lo lắng :
"Di nương thật sự là quá vất vả rồi."
29
Ba ngày sau, Đường Phi Yến cuối cùng cũng ra khỏi cửa.
Tự tay bưng một chiếc hộp trang sức, người chưa tới nơi, tiếng đã vang lên trước:
"Mạn muội muội, món bánh hoa hồng phù dung mà muội tặng ta hôm nọ thật sự rất ngon.
Ta vừa mới nhận mấy bông hoa cài tóc trong cung, rất tinh xảo và mới lạ, không đáng là bao, muội cứ lấy mà chơi."
Ta nàng ta chằm chằm.
Trên mặt nàng ta đã trang điểm một lớp phấn dày cộp, vẫn không thể che đi vùng quầng thâm dưới mắt.
Thấy ta mình, Đường Phi Yến liền nắm lấy tay ta, gượng .
"Ta và Mạn muội muội vừa gặp đã thấy thân thiết.
Trong Vương phủ này, thực sự rất thiếu một người tỷ muội có thể cùng ta tâm sự như muội."
Thỏa thuận, coi như đã đạt .
Thẩm Thanh Nguyệt sợ ta mang thai, nên ngay từ ngày đầu tiên ta bước chân vào Vương phủ, đã tặng cho ta một chuỗi vòng tay bằng xạ hương.
Bạn thấy sao?