Trọng Sinh: Ta Không [...] – Chương 15

 

Chỉ liếc qua một lần, liền nhét vội cho Cố Tranh:

"Vương gia xem đi, thật sự là Mạn di nương chỉ thị ta !"

38

Cố Tranh cầm tờ giấy, liếc mắt qua một lần, sau đó ném thẳng vào mặt nàng ta:

"Đây chính là chứng cứ mà ngươi sao?"

Thẩm Thanh Nguyệt run rẩy nhặt tờ giấy lên, như bị sét đánh đứng c.h.ế.t trân tại chỗ:

"Chỉ cần có thai, mọi nguy hiểm sẽ giải quyết. Giờ Dần, ngày Giáp Tuất, Vương gia sẽ đi dạo ở vườn hoa."

Ta khóc nức nở, quỳ rạp xuống đất dập đầu xin Cố Tranh:

"Vương gia, tha tội cho thiếp!

Hôm đó quả thực thiếp đã lừa gạt Vương gia, bảo người đến vườn hoa để gặp thiếp, thực ra là muốn người gặp tỷ tỷ.

Nhưng cho thiếp một trăm lá gan, thiếp cũng không dám bảo người khác giả vờ mang thai!

Chính thiếp cũng bị Vương phi lừa gạt, ta thực sự nghĩ rằng Vương phi đã mang thai!"

Để chứng minh sự trong sạch của mình, ta lấy tờ giấy mà Thẩm Thanh Nguyệt đã dùng để đe dọa ta ra.

Khi thấy dòng chữ "tính mạng của Chu di nương sẽ gặp nguy hiểm", Cố Tranh liền quay người tát Thẩm Thanh Nguyệt một bạt tai thật mạnh.

"Độc phụ! Ngươi là kẻ độc ác như , mà cũng xứng đáng Vương phi của ta sao!"

Nha hoàn của Thẩm Thanh Nguyệt "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất dập đầu:

"Xin Vương gia tha mạng!

Tính mạng của cả nhà lão nô đều nằm trong tay đại phu nhân, nô tỳ không dám không nghe theo lời nàng ấy!

Vương phi không những giả vờ mang thai, mà còn muốn hãm Đường trắc phi, là Đường trắc phi khiến nàng ấy bị sảy thai.

Tất cả đều là do Vương phi ép buộc nô tỳ, xin Vương gia hãy tha cho nô tỳ một con đường sống!"

Ta liếc nàng ta một cái, rồi lại thu hồi ánh mắt.

Không uổng công ta đã dạy bảo, nha hoàn này cuối cùng cũng nghe lời ta.

Ta đã với nàng ta rằng, người có thể cứu nàng ta, chỉ có Cố Tranh, chứ không phải Thẩm Thanh Nguyệt.

Ánh mắt Cố Tranh như bốc lửa:

"Cái tay của đại phu nhân Thẩm gia, thật sự là vươn dài quá nhỉ."

39

Thiên tử nổi giận, xác c.h.ế.t đầy đồng.

Cố Tranh tuy không phải thiên tử, quyền thế lại không khác gì thiên tử.

Cố Tranh giận dữ tràn trề, dẫn theo thân vệ đến chuyện với phụ thân ta cả ngày.

Đại phu nhân Thẩm gia bị người ta đưa đến gia miếu ngay trong đêm.

Chu di nương nâng lên bình thê, tạm thời quản lý việc trong phủ.

Còn Thẩm Thanh Nguyệt, đối ngoại tuyên bố là bị bệnh mà chết.

Thực ra, cùng với mẫu thân của nàng ta đến gia miếu rồi.

Ta nâng từ di nương lên trắc phi.

Cố Tranh còn hứa với phụ thân ta, nếu như sau này ta sinh con trai, sẽ phong ta chính phi.

Ván cờ này, ai cũng vui vẻ.

Ngoại trừ hai mẹ con Thẩm Thanh Nguyệt.

Cố Tranh vùi đầu vào cổ ta:

"Mạn nhi, nàng đã từng lừa ta chưa?"

Ta lắc đầu, ôn nhu vuốt ve tóc hắn:

"Phu quân, chuyện hôm đó, ta chỉ muốn bảo vệ tính mạng cho mẫu thân.

Từ nay về sau, nếu ta dám lừa gạt chàng một câu nào nữa, thì sẽ bị trời đánh sét, hồn xiêu phách lạc..."

"Ưm..."

Cố Tranh chặn lời ta, hôn ta nồng nàn và mãnh liệt.

"Không cho phép bậy, ta tin nàng."

Chuyện tranh đoạt quyền lực, sao có thể coi là lừa gạt ?

40

Hai năm sau, Vương phủ có một vị Đường trắc phi qua đời.

Cố Tranh không khỏi buồn bã, mỗi ngày trở về phủ, luôn mang theo vẻ mặt ưu tư.

Ta nắm lấy tay hắn, đặt lên bụng mình:

"Phu quân, vui lên một chút đi.

Các con cũng muốn thấy phụ thân vui vẻ."

Chàng có ta, còn có các vị trắc phi, di nương khác.

Nhưng Đường Phi Yến, lại chỉ có mỗi Bùi nhạc sư.

Kiếp trước, khi Bùi nhạc sư bị chết, đến lúc trút hơi thở cuối cùng, vẫn muốn bảo vệ nàng ấy.

Đường trắc phi đã chết.

Nhưng Đường Phi Yến, lại sống.

Cố Tranh mắt sáng rực, vừa bất ngờ vừa vui mừng ta:

"Thật sao?"

Ta e lệ ôm lấy hắn:

"Thái y đã khám rồi, là đã mang thai hai tháng rồi."

 

"Ha ha ha, tốt quá!

Người đâu, thưởng, toàn bộ người ở Phù Dung viện thưởng hai tháng lương!"

41

Gia miếu Thẩm gia xây dựng dưới chân núi, ngoại ô kinh thành.

Môi trường đơn sơ, cơ sở vật chất cũ kỹ.

Bên trong toàn là những phụ nữ phạm phải tội lỗi lớn.

Hàng ngày phải nhiều việc nặng nhọc như trồng rau, bón phân, quét dọn.

Cuộc sống còn khổ sở hơn cả những người hầu hạ đẳng nhất.

Dù sao những người phụ nữ này, trước kia đều là tiểu thư, phu nhân sống trong nhung lụa.

Đương nhiên sẽ không biết trồng rau, không biết việc nặng.

"Vương phi, người cẩn thận dưới chân."

Thu Nguyệt cẩn thận dìu ta, tận tâm phục vụ.

Từ sau khi Thẩm Thanh Nguyệt thất thế, nàng ta sợ hãi đến mức nhiều đêm không ngủ .

Sau này thấy ta không hề trừng nàng ta, liền càng thêm tận tâm hầu hạ ta.

"Ôi, chỗ này hôi quá!"

Thu Nguyệt bịt mũi, quay mặt đi với vẻ mặt chán ghét:

"Vương phi, chỉ là hai người phụ nữ đang gánh phân thôi, không có gì đáng xem đâu."

"Thật sao? Ta lại thấy rất đáng xem.

Người xem, kia là ai?"

Thu Nguyệt hoảng hốt kêu lên:

"Đại phu nhân! Đại tiểu thư!"

Thẩm Thanh Nguyệt nghe thấy tiếng gọi, cùng với đại phu nhân ngẩng đầu lên.

Cả hai đều già đi rất nhiều.

Đặc biệt là đại phu nhân, trông giống như một bà lão tám mươi tuổi.

Nếu ta nhớ không nhầm, năm nay bà ta mới bốn mươi lăm tuổi phải không?

42

"Thẩm Như Mạn, là ngươi!"

Thẩm Thanh Nguyệt ném thùng phân xuống đất, lập tức bị ăn một roi.

"Táo tợn, dám trực tiếp gọi tên húy của Vương phi!"

Thẩm Thanh Nguyệt nổi giận đùng đùng, muốn xông đến chỗ ta:

"Tiện nhân! Ngươi dựa vào đâu mà cướp lấy vị trí của ta!

Chỉ là con của một tiện tỳ, mà cũng dám Vương phi!"

Đại phu nhân cũng nổi giận đùng đùng:

"Dừng tay, không đánh Nguyệt nhi của ta!

Nó là Vương phi, các ngươi không đánh nó!"

Ta mỉm xoa bụng:

"Đại phu nhân rồi.

Ta mới là Vương phi, hơn nữa, ta sắp sinh thế tử rồi."

Thẩm Thanh Nguyệt phun ra một ngụm máu, ngã ngửa ra sau.

Đại phu nhân hoảng hốt ôm lấy nàng ta, khóc lóc thảm thiết:

"Người đâu, mau đi mời đại phu đi!"

Ta phẩy tay, gọi quản gia của gia miếu đến:

"Đi mời đại phu đến đi, ta muốn họ, sống thật lâu, thật lâu."

Chết là điều dễ dàng nhất.

Chỉ có sống, mới phải chịu đựng sự dằn vặt ngày đêm, nếm trải nỗi đau đớn tột cùng.

Rời khỏi gia miếu, thái độ của Thu Nguyệt càng thêm khiêm nhường:

"Vương phi, bây giờ chúng ta trở về Vương phủ sao?"

Ta quay người sang, ánh hoàng hôn rực rỡ phía xa.

"Đến Thẩm phủ đi.

Ta nhớ mẫu thân rồi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...