Vào những năm 80, trai tôi – Giang Hải Dương – nhận suất trở về thành phố cho thanh niên trí thức.
Hôm chia tay, ta ôm tôi khóc như mưa:
“Chi Chi, em yên tâm, đợi về thành phố rồi sẽ nhờ người thủ tục, sớm đón em về.”
Sau đó, ngày nào Giang Hải Dương cũng viết thư về. Ai cũng khen ta tôi sâu đậm như mạng sống của mình.
Cho đến khi tôi lâm bệnh nặng, quay về thành phố điều trị, mới phát hiện suất trở về thành phố kia là do cha tôi hy sinh mới đổi .
Lúc đó, ta còn cho một thanh niên trí thức khác giả mạo tôi để nhận suất.
Không chỉ cướp suất trở về thành phố, ta còn nhận luôn tiền trợ cấp tử tuất của cha tôi, biến căn nhà của tôi thành phòng cưới của hắn.
Tôi tìm ta để lý lẽ, ai ngờ bị hắn vu oan ngược lại, đẩy tôi vào tù. Cuối cùng vì bệnh nặng mà chết.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về đúng ngày Giang Hải Dương nhận suất trở về thành phố.
…
1
“Chi Chi, không thể rời xa em, không có em cuộc sống của mất hết màu sắc.”
Khi tôi mở mắt, Giang Hải Dương đang khóc thảm thiết.
Cả căn phòng đầy thanh niên trí thức đều bởi lời ta, mấy đỏ cả mắt, quay lưng đi lau nước mắt.
Thấy tôi không bị lay , Giang Hải Dương cầm tay tôi đặt lên mặt mình, :
“Chi Chi, biết em không vui vì chuyện này. Nếu có thể, thật sự muốn nhường suất đó cho em, để ở lại đây chịu khổ cũng .”
Nhìn gương mặt đầy chân ấy, tôi không hề cảm , ngược lại còn thấy buồn nôn.
Tôi rút tay về, lạnh lùng một câu:
“Được thôi, nhường suất về thành phố cho tôi đi.”
Câu vừa dứt, cả căn phòng im bặt.
Giang Hải Dương thoáng hoảng hốt: “Chi Chi, em thật sao?”
Tôi gật đầu: “Dĩ nhiên rồi. Không phải tôi sao? Không phải vẫn thấy tôi chịu khổ cùng ở đây thì đau lòng sao? Vậy tôi về thành phố rồi, chắc sẽ thấy nhẹ lòng hơn, đúng không?”
Giang Hải Dương hít sâu một hơi, chưa kịp tìm cách phản bác thì Quan Lâm đã không nhịn nữa:
“Phàn Chi, như là quá đáng rồi đó! Suất này là do Giang Hải Dương vất vả mới giành , sao em có thể tùy tiện cướp đi như ? Huống hồ ấy đã sẽ nhờ người đưa em về sau mà, em không thể chờ sao?”
Kiếp trước, tôi vốn có thể ở lại thành phố. Nhưng vì quá Giang Hải Dương, tôi giấu cha mẹ, đăng ký xuống nông thôn theo ta.
Hai năm sống giữa ruộng đồng khổ cực, ăn bữa nay lo bữa mai, rồi tin từ trên đưa xuống: có hai suất trở về thành phố, trao cho hai người có thành tích nổi bật là Giang Hải Dương và Quan Lâm.
Sau khi biết tin, Giang Hải Dương cứ khóc lóc rằng ta không thể rời xa tôi. Vì không muốn cản trở tương lai của ta, tôi không dám tỏ ra luyến tiếc, luôn tỏ ra hiểu chuyện. Chỉ khi ta đi rồi tôi mới dám lén khóc.
Kiếp trước tôi tin lời hứa sẽ quay lại đón tôi của ta, cứ thế ở lại nơi này.
Mãi đến khi bệnh nặng, mọi người góp tiền cho về thành phố chữa trị, tôi mới biết – hai suất đó là do cha tôi cứu một người lớn, hy sinh mới đổi .
Nghĩ đến việc bọn họ hút sạch máu cả nhà tôi để đổi lấy vinh hoa phú quý, còn tôi lại chết mòn trong tù như một con chuột hôi hám, tôi chỉ hận không thể nghiến nát răng mình.
Tôi ngẩng đầu, lạnh lùng Quan Lâm:
“Đây là chuyện giữa tôi và Giang Hải Dương, liên quan gì đến ?”
“Tôi chỉ không chịu nổi chuyện dựa vào cảm của Giang Hải Dương mà bậy thôi!”
Quan Lâm định lấy đạo lý ra áp đặt tôi, thì Chung Mạn bên cạnh lên tiếng cắt ngang:
“Quan Lâm, là không đúng rồi. Giang Hải Dương thì là chuyện của ta, xen vào chuyện cảm người ta gì?”
Một người khác cũng phụ họa:
“Đúng đó, Chi Chi đâu sai. Cha mẹ Giang Hải Dương đều mất, về thành phố cũng chẳng có ai giúp, còn cha Chi Chi là cán bộ, biết đâu thật sự có thể giúp ta trở về thì sao.”
Nhờ cái vẻ “ tôi như mạng” mà Giang Hải Dương thể hiện hằng ngày, mọi người ai cũng tin chắc ta sẽ vì mà nhường suất về thành phố cho tôi.
Kết quả là sắc mặt Giang Hải Dương tối sầm, bị mọi người ép hỏi tới tấp, ta đứng dậy:
“Được rồi, tôi sẽ đi hỏi đội xem có thể chuyển suất cho Chi Chi không.”
2
Giang Hải Dương vừa rời đi, Quan Lâm cũng kiếm cớ theo sau.
Tôi biết chắc ta sẽ không tìm đội trưởng đâu. Hai người đó mười phần là đi vụng trộm.
Nhưng bây giờ tôi không có thời gian để bắt gian. Tôi đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài.
Chung Mạn cùng phòng hỏi tôi đi đâu. Tôi tỏ vẻ buồn bã :
“Tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Chung Mạn là người tốt bụng, lập tức mặc áo muốn đi cùng. Tôi liền ngăn lại:
“Tôi muốn một mình yên tĩnh một chút.”
“Vậy cậu nhớ về sớm nhé, tôi nướng khoai cho cậu ăn.”
Chung Mạn là chị cả của đội trí thức, thường ngày ngay thẳng, nghiêm túc, lại rất quan tâm đến tôi.
Sau khi ra khỏi nhà, tôi đến đầu làng, đưa cho một hộ dân năm hào, nhờ họ dùng xe lừa chở tôi lên huyện.
Trước khi tôi xuống nông thôn, mẹ đã đưa cho tôi toàn bộ số tiền trong nhà. Vì tôi chỉ chăm chăm lo cho Giang Hải Dương, sợ ta đói khát nên dồn hết tiền bạc cho ta tiêu.
Đến giờ trên người tôi chỉ còn lại hơn mười đồng.
Kiếp trước, lúc Giang Hải Dương rời đi, tôi cũng đưa hết tiền cho ta.
Bây giờ nhớ lại, chỉ muốn quay lại tát cho mình hai cái.
Hai tiếng sau, tôi đến nhà khách tốt nhất huyện, ngồi xổm chờ trước cửa, cuối cùng cũng thấy một người đàn ông mặc quân phục bước ra.
Khi ông ấy định lên xe, tôi lao đến như chạy thi 100m, chắn ngay trước đầu xe.
Trợ lý của ông theo phản xạ giơ súng lên dí vào đầu tôi:
“Cô là ai?”
“Chú Nhạc ơi!” – tôi sốt ruột quay về phía người đàn ông mặc quân phục hét lớn – “Cháu là Phàn Chi, con của Phàn Ngọc Toàn!”
Nghe đến đây, Nhạc Chí Viễn quay đầu lại tôi, kinh ngạc hỏi:
“Cô bé, cháu biết có quan hệ gì với Phàn Ngọc Toàn sao?”
Tôi chỉ biết chuyện này khi kiếp trước quay về thành phố. Bố tôi mất do việc nghĩa – trên đường đi , ông đã cứu một vị lãnh đạo bị mấy tên du côn tấn công.
Lúc đó vị lãnh đạo mặc thường phục, bị ba tên côn đồ vây lại cướp của, bố tôi lao vào cứu, bảo vệ ông ấy, lại bị đâm chết bằng nhiều nhát dao.
Trước khi chết, bố tôi đã xin vị lãnh đạo kia hai suất trở lại thành phố. Ban đầu ông chỉ định xin cho tôi, sợ tôi mù quáng vì Giang Hải Dương, nên xin luôn hai suất.
Ngày hôm sau khi bố mất, mẹ tôi vì quá đau lòng mà cũng tự vẫn theo.
Nhạc Chí Viễn là người rất trọng nghĩa, sau khi lo liệu xong hậu sự cho cha mẹ tôi, lập tức đi tìm tôi.
Bạn thấy sao?