Sau khi trọng sinh, tôi quyết định phải hai việc.
Việc thứ nhất, ở tờ đăng ký kết hôn, tôi sẽ viết tên người trong lòng của vị hôn phu Phó Tử Kinh — Triệu Như Ý, thành toàn cho đôi cẩu nam nữ này.
Việc thứ hai, cầm toàn bộ số tiền tôi tích góp , đi về phương Nam ăn.
Kiếp trước, Phó Tử Kinh thương xót thanh mai trúc mã Triệu Như Ý, lén đem số tiền tôi cực khổ đi suốt năm năm để dành cho đám cưới đưa cho ta mua nhà.
Hơn hai mươi năm sau, nhờ căn nhà đền bù khi giải tỏa, Triệu Như Ý biến thành phú bà tiền triệu.
Còn tôi thì đầu bù tóc rối, sống trong căn nhà rách nát dột bốn phía nơi thôn quê, cam chịu chăm sóc mẹ Phó Tử Kinh nằm liệt giường và nuôi hai đứa con.
Ngày tôi lao lực mà đột tử, Phó Tử Kinh đang ở thành phố lớn, mặc vest chỉnh tề, cầm bó hoa tươi chúc mừng sinh nhật năm mươi tuổi của Triệu Như Ý.
Lần nữa mở mắt, tôi đã trọng sinh!
1
Ký túc xá công nhân người đến người đi, thấy tôi vội vàng đi vào trong, ai quen biết cũng chủ chào hỏi:
“Lạp Mai à! Hôm nay tôi đụng phải kỹ sư Phó ngoài phố, ấy đang mua nhẫn ở tiệm vàng đấy, chắc là nhẫn cưới chuẩn bị cho rồi phải không?”
“Kỹ sư Phó có học thức, ngoại hình lại sáng sủa, còn biết lãng mạn nữa, mà cưới ấy thì ai mà chẳng ganh tị!”
“Ai không đúng chứ! Người như kỹ sư Phó có có nghĩa, hiếm có lắm đấy!”
Có có nghĩa? Hừ, cái gọi là có có nghĩa của Phó Tử Kinh đều dành cho Triệu Như Ý cả, còn tôi thì sao? Anh ta chỉ xem tôi như người hầu, gọi đến thì đến, sai đi thì đi, nhẫn nhục chịu đựng.
Dù sao thì tôi – người hầu già này – ta đến mức tận tâm tận lực, coi lời ta như thánh chỉ, có tôi ở bên, ta hoàn toàn không có gì phải lo lắng.
Tôi không đáp lại lời mọi người, chỉ nhanh chóng băng qua đám đông về nhà.
Đóng cửa lại, tôi đi thẳng vào phòng mình, mở chiếc rương bên giường, bên trong là một chiếc hộp sắt quen thuộc, tôi với tay mở ra.
Bên trong hộp là những xấp tiền sắp xếp gọn gàng, hiện ra trước mắt khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
May quá! Mọi thứ vẫn còn kịp!
Tôi cầm số tiền trong hộp ra đếm kỹ từng tờ một, không thiếu không thừa, vừa đúng năm ngàn tệ.
Đây là số tiền tôi lụng vất vả trong suốt năm năm, sống tằn tiện mới để dành .
Kiếp trước tôi tiếc không dám ăn, không dám mặc, siết chặt thắt lưng để dành tiền, mơ mộng kết hôn sinh con với Phó Tử Kinh, sống một cuộc đời hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng Phó Tử Kinh đã đối xử với tôi thế nào?
Anh ta lén lút đem số tiền này đưa cho Triệu Như Ý mua nhà.
Sợ tôi biết sự thật sẽ ầm lên, ta còn dối gạt tôi rằng số tiền bị trộm lấy mất trên đường đi mua đồ cưới.
Tôi hoàn toàn không nghi ngờ gì lời ta, thậm chí còn an ủi ta rằng tiền mất rồi thì có thể kiếm lại.
Sau đó, mẹ của Phó Tử Kinh bị ngã gãy chân, ta mẹ bệnh cần người chăm sóc, tôi vì lo lắng cho ta mà chủ xin nghỉ việc để về quê chăm sóc mẹ ta.
Ngay khi tôi vừa quay về quê, chỗ của tôi liền bị Triệu Như Ý thế chỗ.
Tôi ở quê phục vụ mẹ Phó Tử Kinh, chăm sóc từ ăn uống đến vệ sinh, còn Phó Tử Kinh thì ở thành phố cùng Triệu Như Ý ân ái thắm thiết.
Về sau, Phó Tử Kinh vì điều chuyển công tác mà đến thành phố lớn hơn, cũng dẫn theo Triệu Như Ý cùng hưởng phúc.
Còn tôi – người vợ trên danh nghĩa – ta chẳng hề nhớ tới chút nào.
Phục vụ mẹ chồng nửa đời người, nuôi nấng hai đứa con khôn lớn.
Đến gần năm mươi tuổi, tôi tưởng rằng mình có thể an nhàn hưởng phúc, nào ngờ mới biết Phó Tử Kinh vẫn luôn vụng trộm với Triệu Như Ý, bên ngoài có nhà khác.
Nếu không phải sau này Triệu Như Ý quay lại bán nhà, đắc ý cho tôi biết sự thật, thì đến lúc chết tôi cũng không biết bộ mặt thật của Phó Tử Kinh.
Biết sự thật, kiếp này tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn với Phó Tử Kinh nữa. Tôi sẽ mang theo số tiền của mình rời khỏi nơi này.
Tôi lấy tiền trong hộp sắt bỏ vào người rồi ra khỏi nhà.
Đã quyết định đi về phía Nam buôn bán, thì trước tiên phải đi xem vé tàu.
Tôi đi thẳng đến nhà ga, dọc đường bắt gặp Phó Tử Kinh và Triệu Như Ý thân mật bên nhau, tay xách nách mang từ một cửa hàng đi ra.
2
Nhìn thấy Phó Tử Kinh và Triệu Như Ý, tôi lập tức né người chui vào một cửa tiệm bên cạnh để tránh mặt.
Không ngờ hai người họ cũng đi vào đúng cửa tiệm đó.
Phó Tử Kinh đang đi cùng Triệu Như Ý mua sắm, trong mắt ta bây giờ chỉ toàn là Triệu Như Ý, hoàn toàn không thấy tôi.
Hai người đứng ở quầy cách tôi một đoạn lựa đồ.
Vừa chọn đồ vừa chuyện, Triệu Như Ý dịu dàng hỏi Phó Tử Kinh:
“Anh Phó à, đưa công việc của chị Lạp Mai cho em, chị ấy có đồng ý không?”
Công việc của tôi chẳng phải là sau khi mẹ Phó Tử Kinh bị gãy chân, tôi tự nguyện từ chức mới bị Triệu Như Ý thế vào sao?
Chẳng lẽ đời trước Phó Tử Kinh đã sớm lên kế hoạch để tôi từ chức, nhường lại công việc cho Triệu Như Ý?
Bạn thấy sao?