Trọng Sinh Thành Toàn [...] – Chương 2

Trong lòng tôi kinh ngạc tột độ, ánh mắt chằm chằm vào Phó Tử Kinh.

Khuôn mặt lạnh lùng của Phó Tử Kinh lúc này lại mang theo nụ dịu dàng, giọng cũng hết sức nhẹ nhàng:
“Cô ấy không đồng ý cũng phải đồng ý, em yên tâm, đã nghĩ ra cách rồi!”

Kiếp trước mỗi lần Phó Tử Kinh chuyện với tôi đều là công thức hóa, mặt lạnh như tiền, tôi cứ tưởng con người ta vốn là như thế.

Không ngờ, thì ra ta không dịu dàng với tôi chỉ vì tôi không phải người ta muốn.

Triệu Như Ý nghe Phó Tử Kinh , gương mặt nở đầy nụ :
“Cảm ơn Phó, đối với mẹ con em thật tốt!”

“Đó là việc nên !”

Nghe đến đây, Triệu Như Ý đảo mắt một cái, bộ đáng thương:

“Anh Phó, chỉ là mẹ con em mới đến nơi này, cứ phiền mãi cũng không hay… nếu như… nếu như có một nơi để ở tạm thì tốt biết mấy…”

Triệu Như Ý cắn môi, vẻ mặt yếu đuối khiến ai thấy cũng thương. Phó Tử Kinh thấy vẻ mặt đó sao mà đành lòng.

Anh ta dịu giọng an ủi:
“Đừng lo, chuyện nhà cửa, sẽ nghĩ cách cho em!”

“Anh có thể nghĩ cách gì chứ? Chính bây giờ cũng chỉ ở ký túc xá…”

Vẻ mặt yếu đuối của Triệu Như Ý, đừng là Phó Tử Kinh ta, ngay cả đàn ông bình thường cũng khó lòng từ chối.

Phó Tử Kinh suy nghĩ một lát, cuối cùng lên tiếng:

“Chuyện nhà cửa đã tính rồi, bố của Lạp Mai là công nhân lâu năm của nhà máy, vì tai nạn lao mà mất. Ban lãnh đạo nhà máy quyết định hỗ trợ một căn hộ ba phòng ngủ với giá thấp cho Lạp Mai ưu tiên mua. Anh đã quyết định, căn nhà đó sẽ để em đứng tên mua.”

Trong mắt Triệu Như Ý hiện lên sự vui mừng không thể giấu:
“Thật sao? Nhưng mà… chị Lạp Mai chắc sẽ không đồng ý đâu?”

“Không cho ấy biết là .” Phó Tử Kinh nhẹ nhàng đáp.

“Chuyện này… chuyện này có vẻ không hay lắm…” Miệng Triệu Như Ý thì , lập tức đổi giọng:
“Chỉ là… em mới đến đây, lại không có tiền, còn phải nuôi con. Dù có mua nhà cũng không có tiền trả…”

Phó Tử Kinh rất dễ mềm lòng trước dáng vẻ yếu đuối của Triệu Như Ý:
“Yên tâm, chuyện tiền nhà sẽ nghĩ cách. Em chỉ cần đợi là .”

Nghe Phó Tử Kinh , Triệu Như Ý lập tức rạng rỡ:
“Cảm ơn Phó! Anh thật sự quá tốt với mẹ con em! Cả đời này em và Tiểu Cương sẽ không bao giờ quên ơn !”

“Giữa và em không cần phải khách sáo như !”

Hai người chọn mua xong đồ sinh hoạt rồi sóng đôi rời đi, suốt cả quá trình không hề ý đến tôi – người đứng không xa họ.

Tôi không ngờ Phó Tử Kinh lại có thể vì Triệu Như Ý mà đến mức này.

Thì ra căn hộ giá rẻ mà Triệu Như Ý mua kiếp trước là căn nhà mà nhà máy bồi thường cho cái chết vì công việc của bố tôi.

Vậy mà Phó Tử Kinh lại giấu tôi, tự tiện quyết định, cướp căn nhà đó giữa chừng đưa cho Triệu Như Ý – lại còn dùng số tiền mà tôi cực khổ dành dụm để cưới ta để thanh toán.

Dùng tiền của tôi mua căn nhà bồi thường cho tôi, Triệu Như Ý không tốn một xu, mà lại hưởng trọn.

Tình cảm của Phó Tử Kinh dành cho Triệu Như Ý, thật đúng là sâu đậm người ta rùng mình.

Nếu bọn họ không lợi dụng tôi, có lẽ tôi cũng không nhịn mà muốn hát ca ngợi vĩ đại của họ một khúc.

Chỉ là bây giờ, trong đầu tôi chỉ hiện lên ba chữ: cẩu nam nữ!

3

Ban đầu tôi định đến ga mua vé tàu, nghe những lời Phó Tử Kinh xong, tôi lập tức thay đổi ý định, quay đầu đi thẳng tới nhà máy tìm lãnh đạo.

Nghe tôi trình bày lý do, lãnh đạo rất ngạc nhiên:

“Cô với kỹ sư Phó sắp kết hôn, chuyện này chúng tôi không báo trực tiếp với mà đã bàn với ta rồi. Anh ta sẽ chuẩn bị xong giấy tờ rồi đưa ký tên để nộp lại. Chỉ là chúng tôi đã giục mấy lần mà ta vẫn chưa chuẩn bị xong.”

Nghe , tôi bỗng nhớ lại một chuyện xảy ra ở kiếp trước.

Cũng vào khoảng thời gian này, Phó Tử Kinh từng mang đến cho tôi một xấp tài liệu bắt tôi ký tên.

Chẳng lẽ khi đó chính là giấy tờ liên quan đến việc bồi thường nhà ở?

Kiếp trước, tôi tin tưởng Phó Tử Kinh đến mức không đọc kỹ nội dung mà đã ký ngay tên mình.

Chính vì thế mới bị ta lợi dụng. Kiếp này, tôi phải ra tay trước mới .

Tôi với lãnh đạo:

“Anh ấy là ấy, tôi là tôi! Đây là phần bồi thường nhà máy dành cho ba tôi, chỉ có thể thuộc về tôi – đứa con duy nhất. Phó Tử Kinh không phải chồng tôi, chỉ là người ngoài, ta không có quyền quyết định thay tôi. Chuyện nhà cửa, tôi muốn tự mình giải quyết!”

Lãnh đạo nghe tôi cũng thấy hợp lý, liền đưa lại cho tôi một bộ hồ sơ mua nhà để tôi điền.

Việc gì nên thì nên ngay, tôi lập tức điền đầy đủ thông tin, tại chỗ nộp luôn hai nghìn đồng tiền đặt cọc mua nhà, và nhận chìa khóa căn hộ thuộc về mình.

Kiếp này, Triệu Như Ý và Phó Tử Kinh muốn tính toán cướp căn nhà của tôi? Đúng là mơ giữa ban ngày!

Tôi cầm chìa khóa nhà mới, ghé vào tiệm hoành thánh ven đường ăn một tô to nghi ngút khói, rồi mới quay lại ký túc xá công nhân.

Phó Tử Kinh đã về, đang ngồi trong phòng khách với gương mặt lạnh tanh.

Từ sau khi tôi và ta xác định ngày cưới, tôi đã đưa ta một chiếc chìa khóa phòng, còn ta cũng đưa lại tôi một chiếc.

Trước kia, Phó Tử Kinh luôn giữ khoảng cách với tôi, nước sông không phạm nước giếng.

Giờ thì Triệu Như Ý và con ta đến, Phó Tử Kinh thương mẹ con ta không có chỗ ở nên chủ nhường ký túc xá của mình cho họ.

Còn bản thân ta thì dọn vào phòng trống bên trong ký túc xá của tôi để ở tạm.

Thấy tôi về muộn, Phó Tử Kinh rất không hài lòng, giọng điệu đầy gay gắt:

“Dương Lạp Mai! Cô đi đâu ? Sao giờ này mới về?”

Nếu là ngày trước, chỉ cần ta nhíu mày là tôi đã răm rắp chạy lại như con chó nhỏ vẫy đuôi.

Nhưng hôm nay, tôi lạnh nhạt đáp:

“Ra ngoài chút việc.”

Phó Tử Kinh khẩy:

“Cô thì có việc gì mà phải ?”

Tôi không thèm để ý tới ta, quay người bước thẳng vào phòng riêng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...