Tôi lau nước mắt ở khóe mắt, lạnh lùng ta. Phó Tử Kinh hiếm khi chủ giải thích:
“Lạp Mai! Anh với Như Ý hoàn toàn không có gì hết, giữa bọn trong sáng! Anh chỉ là thương ấy thôi. Em cũng biết, cảnh hiện giờ của Như Ý rất đáng thương – chồng mất, còn phải nuôi con – chỉ muốn giúp ấy một chút.”
Hừ, nếu không trải qua chuyện kiếp trước, tôi chắc chắn sẽ tin những lời giải thích này của ta.
Nhưng giờ, dù ta có khô cả miệng cũng vô ích. Tôi vẫn lặng im, chỉ lạnh lùng ta.
Phó Tử Kinh chưa từng thấy tôi như , do dự một lúc, ta tiến lại nắm tay tôi:
“Lạp Mai, chuyện căn nhà không cố ý giấu em. Như Ý và con ấy không có chỗ ở, cứ ở ký túc xá của mãi cũng không tiện, nên nghĩ giúp ấy có một nơi ổn định để dọn ra ngoài. Như em cũng không còn giận dỗi vì chuyện của ấy nữa.”
Nghe mà đường hoàng cao thượng ghê nhỉ? Nhưng dựa vào đâu mà tôi phải nhường căn nhà vốn thuộc về mình cho Triệu Như Ý chứ?
Tôi chậm rãi hỏi từng chữ một:
“Tôi và Triệu Như Ý không họ hàng thân thích, vì sao tôi phải nhường nhà mình cho ta ở?”
Phó Tử Kinh nghẹn họng, một lúc sau mới gượng gạo :
“Như Ý lớn lên cùng , từng nhận ơn nghĩa của cha mẹ ấy, cần báo đáp.”
“Tôi không cản báo đáp, tại sao lại lôi tôi vào? Nếu tôi nhớ không lầm, đã đưa không ít tiền cho ta rồi phải không? Anh còn hứa chia một nửa tiền lương cho ta nữa. Vậy vẫn chưa đủ để trả ơn sao?”
“Ân không chỉ đơn giản là tiền bạc. Lạp Mai, chúng ta giúp Như Ý một lần này thôi, coi như cầu xin em đấy!”
“Không!” – Tôi thẳng thừng từ chối lời cầu xin của Phó Tử Kinh.
Không ngờ tôi lại kiên quyết như , Phó Tử Kinh bắt đầu nổi giận:
“Chúng ta sắp kết hôn rồi, là vợ chồng thì phải đồng lòng, chồng là người quyết định, em phải nghe !”
“Nếu tôi không nghe thì sao?”
“Nếu em không chịu nhường căn nhà cho mẹ con Như Ý, thì đừng hòng cưới !”
8
Phó Tử Kinh cuối cùng cũng ra câu mà ta luôn muốn .
Kiếp trước, sau khi cha mất, tôi luôn dựa dẫm vào Phó Tử Kinh, xem ta là chốn nương tựa, là sự cứu rỗi của đời mình.
Kiếp trước, điều tôi sợ nhất chính là Phó Tử Kinh đòi chia tay.
Sợ nhất là ta không cần tôi nữa.
Vì , dù biết rõ ta và Triệu Như Ý thân mật quá mức bình thường, tôi cũng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, nhẫn nhịn cho qua.
Tôi từng nghĩ, chỉ cần tôi đủ ngoan ngoãn, đủ hiền lành, đủ hy sinh… thì Phó Tử Kinh sẽ hiểu tấm lòng tôi.
Anh ta sẽ thương xót tôi, sẽ đối xử tốt với tôi.
Đáng tiếc là Dương Lạp Mai kiếp trước đã không sống đến ngày hôm nay, ấy chết trong một đêm đông lạnh giá, độc, mệt mỏi và đau đớn.
Còn Dương Lạp Mai của kiếp này sẽ không ngu ngốc như nữa. Tôi chằm chằm vào Phó Tử Kinh một lúc lâu rồi chậm rãi : “Được, thì hủy hôn đi!”
Phó Tử Kinh không ngờ tôi sẽ như , nhất thời luống cuống tôi không biết phải gì.
Tôi lạnh lùng ta:
“Đã không kết hôn nữa thì cũng không cần ở đây nữa. Làm ơn dọn đồ và rời khỏi chỗ tôi ngay!”
Phó Tử Kinh trố mắt tôi đầy kinh ngạc, vẻ mặt như thể đầu óc bị hỏng.
Cũng không trách ta ngạc nhiên đến thế — kiếp trước Dương Lạp Mai sao có thể với ta bằng thái độ này? Sao có thể đuổi ta đi?
Cô ấy thậm chí đã đánh đổi cả mạng sống vì ta cơ mà!
Đã xé toạc hết mặt nạ rồi, tôi không muốn ở chung một mái nhà với kẻ lòng lang dạ thú như ta thêm một phút giây nào nữa.
Tôi đem toàn bộ đồ đạc của Phó Tử Kinh ném ra khỏi phòng, rơi lộp bộp ngay dưới chân ta.
Vẻ mặt ngỡ ngàng không dám tin của Phó Tử Kinh dần chuyển thành hoảng loạn. Khi ta chắc chắn rằng tôi không mà thật sự muốn đuổi ta đi, ta hoảng hốt bỏ chạy.
Sau khi thẳng mọi chuyện như , với sự kiêu ngạo và tự tôn của Phó Tử Kinh, tôi cứ nghĩ mọi chuyện giữa tôi và ta đã kết thúc.
Chỉ là tôi đã đánh giá thấp quyết tâm giúp đỡ Triệu Như Ý của Phó Tử Kinh.
Vì người phụ nữ ta , chuyện gì ta cũng dám – bao gồm cả việc đe dọa, vu khống để ép tôi khuất phục.
Ba ngày sau, tôi vừa mua xong vé tàu để đi xuống phía Nam, quay về chuẩn bị bàn giao công việc và rời khỏi nơi này thì đột nhiên xảy ra chuyện.
Tôi gặp con trai của Triệu Như Ý – Tiểu Cương – trong sân. Vừa thấy tôi, thằng bé lập tức lao về phía tôi với ánh mắt căm thù.
Tôi không biết nó định gì, theo phản xạ liền né sang bên.
Tiểu Cương “rầm” một tiếng ngã nhào xuống đất, đầu va mạnh, máu chảy ra không ngừng.
Tôi chưa kịp suy nghĩ gì, theo bản năng định đỡ nó dậy, không ngờ thằng nhóc khốn kiếp đó lại chụp lấy tay tôi rồi… cắn mạnh một phát.
Đau quá khiến tôi lập tức hất nó ra. Tiểu Cương lại ngã lăn ra đất.
Nó lập tức gào khóc thảm thiết như bị :
“Dương Lạp Mai đánh người rồi!”
Ngay sau tiếng thê thảm của nó, Triệu Như Ý cũng chạy tới.
Cô ta không thèm quan tâm con mình ra sao, lập tức nhào tới túm lấy tôi gào lên:
“Dương Lạp Mai, lấy quyền gì mà đánh con tôi?”
Triệu Như Ý vừa gào vừa khóc, vừa chửi rủa tôi. Tiểu Cương thì ôm chặt chân tôi, miệng không ngừng khóc lóc tố cáo.
Những đồng nghiệp xung quanh thấy đều chạy tới hỏi chuyện. Mẹ con nhà họ một mực khẳng định tôi đánh người.
Lúc xảy ra chuyện chỉ có tôi và Tiểu Cương ở đó, không có người chứng.
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/trong-sinh-thanh-toan-cho-cau-nam-nu/chuong-6
Bạn thấy sao?