Trọng Sinh Thập Niên [...] – Chương 5

CHƯƠNG 5

Trong thời gian chờ Nam Nam thi đại học, tôi dự định sẽ tập trung kinh doanh, kiếm chút tiền.

Sau này đợi Nam Nam đỗ đại học, tôi sẽ cùng con đến một thành phố mới sinh sống.

Tình hình nhà máy ngày càng tệ, không tuyển công nhân mới nữa, những người chưa mấy năm, vì không có việc, đã bị cho nghỉ không lương giữ chỗ.

Nhân cơ hội này, tôi cũng dứt khoát xin nghỉ không lương giữ chỗ luôn.

Chỉ đạo từ cấp trên đã xuống rồi, ủng hộ kinh tế tư nhân, gánh hàng rong, buôn bán nhỏ lẻ.

Nhưng bây giờ chẳng mấy ai dám người tiên phong.

Còn tôi, đã trải qua tất cả chuyện này, tôi sẽ nắm chắc cơ hội tốt đẹp của thời kỳ cải cách mở cửa!

Tay nghề tôi khá tốt, trước đây vẫn thường cắt may, quần áo giúp hàng xóm.

Giờ tôi định dựa vào việc này để kiếm chút tiền trước đã.

Tôi đã giấu Thẩm Đại Dũng tiết kiệm một ít tiền, trước đây luôn nghĩ cố dành dụm thêm cho Nam Nam, giờ đúng lúc cần dùng đến.

Sau khi nhà xong, tôi đếm lại, còn hơn 80 tệ.

Đủ để mua vải vóc và len sợi rồi.

Tiếp đó tôi lại ra phố mua mấy cuốn tạp chí thời trang mới nhất.

Đều là của Hồng Kông.

Rồi cứ theo mẫu trên đó mà .

Trước đây tuy cũng những việc này, chưa bao giờ tràn đầy nhiệt huyết như bây giờ.

Tôi như thể thấy tiền đang vẫy gọi mình.

Tôi thức đêm đạp máy may mấy bộ đồ, mang ra Đầu cầu Nam bán.

Chỗ đó là nơi tụ tập bán hàng rong sớm nhất ở đây.

Lúc tôi mang đồ đến, đã có lác đác vài người dọn hàng ra bán rồi.

Mọi người đều trải một tấm vải lao lớn, bốn góc buộc dây thừng.

Lúc bán thì trải phẳng trên đất, đến lúc dọn hàng thì túm bốn góc dây lại là xong.

Vừa tiện vừa nhanh, lúc cần tránh kiểm tra cũng gọn lẹ.

Anh chàng bán hàng ở sạp kế bên bán tất, mũ các loại, khách khứa trước sạp đông nườm nượp.

Tôi hỏi thăm một chút, đều là hàng nhập từ miền Nam về.

Mang về bán sang tay là kiếm khối tiền.

Tôi nghe mà lòng nóng ran, cũng không kìm mà tính toán trong đầu.

Hàng của tôi bán cũng không tệ.

Những người đến đây mua đồ đều là người có chút tiền dư dả.

Rất nhanh, quần áo tôi mang đến đã bán hết sạch.

Nghe tôi còn định bán áo len, lại thấy kiểu dáng tôi định đan, mấy trẻ mắt sáng rỡ lên.

Tôi thấy có vẻ ổn, lập tức về nhà tăng ca thêm.

Còn Nam Nam, sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, thành tích học tập tốt hơn, tính cũng vui vẻ, cởi mở hơn nhiều.

Trong kỳ thi khảo sát, thứ hạng còn cao hơn cả kiếp trước.

Trong căn nhà đơn sơ, tuy không lớn rất ấm cúng.

Dưới ánh đèn vàng vọt, tôi và Nam Nam, một người may vá, một người bài tập.

Hai mẹ con tôi đều đang nỗ lực vì một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Việc buôn bán của tôi ngày càng phát đạt.

Dù sao kiếp trước cũng sống thêm nhiều năm như , mốt nào thịnh hành tôi vẫn biết.

Tiếng lành đồn xa, người đến tìm tôi mua quần áo ngày càng đông.

Cho đến một ngày, tôi thấy Lưu Đại Phương ở phía đối diện!

Bà ta không biết nghe ngóng từ đâu mà biết tôi bán hàng ở đây, cũng bắt đầu quần áo ở nhà mang ra bán.

Lưu Đại Phương đắc ý liếc tôi một cái:

“Sao hả? Chỉ có mày ra đây bán quần áo thôi à? Tao thì không chắc?”

Tôi kiểu dáng quần áo của bà ta, bật thành tiếng:

“Được thôi, chỗ này rộng thế này, bà cứ bán tự nhiên!”

Với mắt thẩm mỹ của bà ta, bán mới lạ!

Đợi đến lúc tan dòng người kéo đến, mọi người đều tụ tập trước sạp của tôi, tranh nhau mua hàng.

Bên sạp của Lưu Đại Phương lại gần như chẳng thấy bóng người nào.

Lưu Đại Phương không chịu bỏ cuộc, kéo một đang đi về phía này lại, mời chào:

“Cô , xem quần áo của tôi này, giống y hệt.”

“Nó bán 8 tệ, tôi bán 6 tệ thôi.”

Câu này quả nhiên khiến dừng bước.

Cho đến khi ấy nhấc chiếc áo lên.

“Giống y hệt cái gì chứ!”

“Chỉ có màu là hơi giống thôi, còn chất vải này, đường may với kiểu dáng, chẳng có điểm nào giống cả!”

“Đừng 6 tệ, cho không tôi cũng chẳng thèm!”

Nói xong, đó liền chen về phía sạp của tôi.

Vừa chen vừa gọi: “Chị chủ ơi, để dành cho em hai cái nhé!”

Tôi lạnh lùng Lưu Đại Phương tức đến giậm chân tại chỗ, càng vui vẻ hơn.

“Có hết có hết, không cần vội!”

Lưu Đại Phương tôi bằng ánh mắt độc địa.

Lại qua hai ngày, Lưu Đại Phương vẫn chẳng bán gì.

Ánh mắt bà ta càng thêm hung ác.

Như rắn độc, như giòi bám vào xương, khiến người ta khó chịu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...