Trọng Sinh Thập Niên [...] – Chương 6

CHƯƠNG 6

Hôm đó trên đường dọn hàng về nhà, tôi thấy chị Hoàng hàng xóm cũ ở đầu ngõ đợi mình.

“Thanh Hoa này, mấy hôm nay cẩn thận một chút, tôi vừa thấy Lưu Đại Phương sang chỗ Thẩm Đại Dũng chửi ầm lên một trận.”

“Còn là muốn tố cáo gì đó nữa!”

Chị Hoàng tôi có chút lo lắng.

Tôi vỗ vỗ tay chị Hoàng, lấy từ trong giỏ ra một bộ quần áo trẻ con.

“Vốn định mấy hôm nữa mang qua cho Tú Tú, may quá chị đến đây, đỡ tôi phải chạy một chuyến.”

“Chị cũng biết đấy, tôi không thích chạy sang bên đó lắm.”

Chị Hoàng tôi vẻ ái ngại.

“Trước đây đã toàn phiền may đồ cho Tú Tú, giờ còn đang bận buôn bán, tôi sao dám nhận.”

Tôi lắc đầu, :

“Chị Hoàng, chị là khách sáo quá rồi.”

“Chị đã giúp tôi đỡ bao nhiêu lời tốt đẹp, tìm nhà chị cũng giúp không ít công sức, chuyển nhà cũng là nhờ chị giúp một tay.”

“Hôm nay còn đặc biệt chạy qua báo tin này cho tôi.”

“Chị cứ nhận lấy đi!”

Tạm biệt chị Hoàng, tôi lục trong tủ lấy ra một tờ giấy, nắm chặt trong tay.

Trong lòng đã có kế hoạch sơ bộ.

Ngày hôm sau, tôi vẫn ra ngoài bán hàng như thường lệ.

Ra khỏi ngõ, thấy bóng người đang theo dõi tôi yên tâm đi về hướng khác, tôi mới nhếch mép , tiếp tục đi.

Quả nhiên, tôi còn chưa bày hàng ra bao lâu thì đã thấy Lưu Đại Phương dẫn theo mấy người quản lý hùng hổ xông tới.

Mấy sạp hàng bên cạnh thấy hình không ổn, lập tức cuốn gói đồ đạc chạy biến.

Lưu Đại Phương hét lớn: “Chính là nó, chính là nó! Đồng chí cán bộ!”

Tôi ra vẻ sợ hãi, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Lưu Đại Phương thấy tôi đứng ngây ra đó, nụ trên mặt càng thêm ngang ngược.

“Đồng chí cán bộ, tôi cho các vị biết, con này là kinh doanh trái phép, mau bắt nó lại đi!”

“Nó còn là công nhân trong nhà máy, mau bảo lãnh đạo nhà máy đuổi việc nó đi!”

Người quản lý nhíu mày tôi:

“Bày hàng trái phép là không , không biết sao?”

“Uổng công còn là công nhân nhà máy, tôi thấy không muốn việc này nữa rồi!”

Lưu Đại Phương nghe , càng đắc ý hơn.

“Đồng chí cán bộ, còn phải tiền nó nữa!”

“Phải cho nó nhớ đời một phen!”

Lưu Đại Phương càng càng hăng, thậm chí còn tay chân lục lọi đồ của tôi.

Ngay lúc tay Lưu Đại Phương sắp chạm vào người tôi, tôi thong thả quát lớn:

“Khoan đã, bà dựa vào đâu mà tôi kinh doanh trái phép?”

Lưu Đại Phương đắc ý tôi:

“Không phải kinh doanh trái phép, thì đồng chí cán bộ có đi theo tôi đến đây không?”

Nghe , tôi từ tốn rút một tờ giấy từ trong túi ra.

Thật ra tôi đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi.

Từ khi nhà nước bắt đầu khuyến khích kinh tế cá thể, tuy một số người vẫn còn đang nghe ngóng, địa phương chưa dám thả lỏng hoàn toàn, đã có thể giấy phép.

Ngay khi bắt đầu bán hàng, tôi đã đi giấy phép kinh doanh cá thể rồi.

Tôi đưa giấy phép đến trước mặt vị cán bộ:

“Đồng chí, mời xem, tôi kinh doanh hợp pháp hợp lệ, đã giấy tờ đầy đủ rồi ạ.”

Người quản lý nhận lấy giấy phép từ tay tôi, xem xét kỹ lưỡng.

“Đúng là giấy phép kinh doanh do Cục quản lý cấp thật.”

Họ trả lại giấy phép cho tôi, còn khen ngợi một phen:

“Làm thế này mới đúng, bất kỳ hoạt kinh doanh nào cũng phải phép mới !”

Lưu Đại Phương không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.

“Không! Giấy phép gì? Làm gì có giấy phép nào?”

“Các người có phải đang lừa bà già này không? Chưa bao giờ nghe đến thứ này!”

“Con tiện nhân này có phải đã đút lót gì cho các người không?”

“Nếu các người dám thông đồng với nó, tôi sẽ đi tố cáo các người!”

Nghe những lời của Lưu Đại Phương, mấy người quản lý lập tức nhíu mày, sa sầm mặt lại.

“Bà ăn cho sạch sẽ một chút.”

“Đây là quy định của chính phủ, tất cả những người bán hàng rong đều phải có giấy phép mới kinh doanh.”

“Nếu bà còn dám bậy đặt điều nữa, thì để cảnh sát đến giải quyết!”

Lời này vừa ra, mặt Lưu Đại Phương lập tức trắng bệch.

“Không thể nào, không thể nào.”

“Một đứa đàn bà như nó sao có thể biết nhiều như ?”

“Các người chắc chắn là thông đồng với nhau lừa tôi!”

Vừa nãy thấy mấy người quản lý hùng hổ đi tới, những người bán hàng xung quanh không biết hình thế nào nên đều chạy hết rồi.

Bây giờ thấy có vẻ không sao, chàng thanh niên hay bán hàng cạnh tôi đứng ra .

“Bà ơi, thời đại nào rồi mà còn phụ nữ không ? Chẳng lẽ bà không phải phụ nữ à?”

“Giấy phép này chúng tôi đều cả rồi, bà thật sự nghĩ chúng tôi kinh doanh trái phép hả!”

Tôi khẽ.

“Chúng tôi kinh doanh hợp pháp, bà ta thì không!”

“Đồng chí cán bộ, tôi muốn tố cáo.”

“Lưu Đại Phương kinh doanh trái phép, mấy hôm trước bà ta còn bán hàng ở đây, chính vì ghen tị tôi buôn bán tốt nên mới tố cáo bừa.”

“Thật ra bà ta mới là người kinh doanh trái phép.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...