5
Mấy ngày sau, chúng tôi kiểm tra lại một lượt, mua thêm các loại thịt để lấp đầy tủ lạnh.
Lại mua bộ đàm, đèn năng lượng mặt trời, còn có không ít dụng cụ dã ngoại.
Bố tôi cho cải tạo bể bơi trong biệt thự thành hồ nuôi cá, thả một trăm con cá giống vào.
Tôi nghĩ đến gà Lôi Đình có sản lượng trứng cao, lại xuống núi mua một cái chuồng gà trong nhà cách âm rất lớn.
Nhìn mấy chục con gà con nhảy nhót trong chuồng gà, nụ trên mặt mẹ tôi và dì Trần không hề tắt.
Mãi cho đến ngày cuối cùng, chúng tôi khóa chặt cửa chính, không ra ngoài nữa.
Còn năm phút nữa là đến thời khắc mạt thế buông xuống ở kiếp trước, cả nhà chúng tôi ngồi trước kính viễn vọng ngắm sao.
Sau mười hai giờ đêm, bầu trời sẽ bị một tầng sương mù bao phủ, virus zombie đột nhiên bùng phát.
Kể từ đó về sau, bầu trời vĩnh viễn mù mịt, không bao giờ thấy ánh sao nữa.
Tôi bố tôi nghiêm túc :
“Bố, nếu mạt thế không đến, giấc mơ của con là giả thì sao?”
Bố tôi haha lớn một tiếng.
“Vậy chẳng phải rất tốt sao? Con cứ ở lại trên núi với bố mẹ một thời gian, coi như là nghỉ phép!”
Mẹ tôi cũng :
“Bố con đúng đấy, ai mà lại mong mạt thế đến chứ, mạt thế không đến thì cả nhà mình cũng đoàn tụ.
“Từ sau khi con tốt nghiệp, rất hiếm khi ở nhà mấy ngày, lần này cứ coi như là ở bên cạnh bố mẹ đi.”
Mắt tôi cay cay.
Chỉ vì một câu của tôi, bố tôi không chút do dự giao lại công ty đang ăn phát đạt cho người quản lý chuyên nghiệp.
Sau đó lại đi theo tôi tích trữ vật tư, tôi gì ông cũng ủng hộ!
Tôi thật may mắn khi có bố mẹ tâm lý như !
6
Vừa đến mười hai giờ đêm, sương mù trên bầu trời lan tràn, che khuất cả trăng sao trong nháy mắt.
Cả nhà chúng tôi lo lắng trở lại phòng khách, mở TV xem tin tức.
Nửa tiếng sau, khắp nơi quả nhiên xuất hiện những vụ việc cắn người với mức độ khác nhau.
Thành phố C nơi chúng tôi đang sống cũng không thể tránh khỏi.
Trùng hợp là, nơi đầu tiên bùng phát vụ việc cắn người ở thành phố C chính là sân bay!
Kiếp trước, máy bay của chúng tôi vừa hạ cánh, sân bay đã xảy ra vụ việc cắn người.
Vội vàng thủ tục xuất cảnh, đại sảnh sân bay đã trở nên hỗn loạn.
Ba người tôi, Hứa Đông và Từ Tịnh vừa trốn vừa cầu cứu.Đến tận ba giờ sáng, đám xấu của Hứa Đông cũng chẳng ai đến đón hắn ta.
Xe cộ bên ngoài cũng không thấy bóng dáng một chiếc.Cuối cùng là bố tôi lái xe hơn một tiếng đồng hồ mới đến đón chúng tôi.
Lần trước vừa đưa bọn họ về nhà không lâu, virus zombie đã lan tràn khắp thành phố.
Hứa Đông sau khi virus bùng phát một tuần đã chạy đến biệt thự tìm tôi.
Dưới sự cầu xin của tôi, bố mẹ mới cho hắn ta vào biệt thự.
Chính sự mù quáng vì và lòng trắc ẩn của tôi đã c.h.ế.t cả nhà!
Ba giờ sáng, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Là cuộc gọi video của Hứa Đông!
Tôi vừa ấn nút nghe máy, giọng gấp gáp của hắn ta đã truyền đến.
“Thanh Thanh, và Từ Tịnh đang ở sân bay, sân bay xảy ra chuyện rồi!
“Khắp nơi đều có người cắn người! Em mau, mau đến đón !”
Có lẽ sợ tôi không tin, hắn ta cố ý đưa camera ra ngoài quét một vòng.
Cảnh sát phụ trợ trong sân bay đang đi vào trong, hành khách thì chen chúc chạy ra ngoài.
Một nhân viên mặt đất vừa lớn tiếng hét lên một tiếng, đã bị một người đàn ông từ phía sau lao đến cắn xé!
Sân bay hoàn toàn hỗn loạn!
Hứa Đông đúng là mặt dày!
Hắn ta ở Thái Lan chơi mấy ngày, chẳng thèm quan tâm sống c.h.ế.t của tôi, giờ lại nhớ đến tôi rồi.
Ba giờ sáng bắt một như tôi đi đón hắn ta, dựa vào cái gì chứ!Tôi thong thả ung dung lên tiếng.
“Anh , em vẫn còn ở bệnh viện, cách sân bay xa lắm! Hai người bắt xe đi đi!”
“Nếu bắt xe thì còn gọi cho em gì!
“Rốt cuộc em có đến hay không? Không đến thì chia tay!”
Tên ngốc này, lúc này rồi mà còn lấy chuyện chia tay ra uy h.i.ế.p tôi!
Tôi mang theo giọng điệu nức nở diễn tiếp.
“Hu hu, , em xin đừng bỏ em, ở sân bay đợi em, em đến ngay đây!”
Nói xong, tôi cúp điện thoại, tắt máy đi ngủ!
Ngủ một giấc ngon lành đến tận sáng hôm sau, tôi mở điện thoại ra chuẩn bị xem tin tức.
Vừa mở máy, đã hiện ra mấy chục cuộc gọi nhỡ và mấy chục tin nhắn WeChat.
Ngoài Hứa Đông ra, còn có của Từ Tịnh nữa.
Tin nhắn cuối cùng là tin nhắn Hứa Đông mắng tôi vào lúc năm giờ sáng.
【Con khốn nạn, mày dám lừa tao! Đợi đến lúc tao tìm mày, tao sẽ từ từ xử lý mày!
Không ngờ mạng người này cũng lớn thật đấy!
Tôi lạnh một tiếng, xuống giường.
Thuận tiện trả lời hắn ta một tin nhắn.
【Anh , xin lỗi, hôm qua em muốn đến tìm , bác sĩ y tá đều chặn em lại không cho em đi, bọn họ tìm bố mẹ em đến, đưa em về nhà rồi!
【Anh , em không thể rời xa , nhất định phải đến biệt thự Bắc Thành cứu em!】
Hứa Đông, nhất định phải đến đấy, ngàn vạn lần đừng để tôi thất vọng!
Dù sao thì tôi cũng đã chuẩn bị cho một bất ngờ ở biệt thự rồi!
Bạn thấy sao?