7.
Sau đó, tôi bắt xe buýt đến nhà ga,
Đổi vé lên chuyến tàu gần nhất.
Chỉ đến khi ngồi yên trên toa tàu,
Toàn bộ cảm căng cứng trong tôi suốt mấy ngày qua mới dần thả lỏng.
Nhìn qua cửa sổ, phong cảnh hai bên đường xanh mướt trải dài,
Tâm trạng tôi cũng thoáng đãng theo từng nhịp tàu lắc lư.
Kiếp trước, vì nhà họ Cố, tôi đã đánh đổi cả tuổi trẻ,
Bị trói chặt trong căn nhà bốn bức tường, không có tự do, không có tương lai.
Tôi chết đi khi chưa từng biết thế giới bên ngoài rộng lớn đến thế nào.
Giờ đây sống lại, tôi đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Không điều gì có thể ngăn bước chân tôi tiến về phía trước nữa.
Hôn ước với Cố Dịch Hằng vốn dĩ không phải do ta mong muốn,
Vậy nên ta lạnh nhạt, thờ ơ—tôi cũng chẳng cần để tâm nữa.
Cuộc đời tôi không chỉ xoay quanh một mình ta.
Tôi còn có lý tưởng, có sự nghiệp, có cả thế giới để khám .
Lần này vào Nam học đại học, tôi là người nhà máy cử đi,
Là đại diện tham gia học tập kỹ thuật dệt may tiên tiến,
Là góp phần vào công cuộc đổi mới kinh tế của quốc gia.
So với lý tưởng ấy,
Cố Dịch Hằng… thật sự nhỏ bé đến đáng thương.
Sau mười mấy tiếng đồng hồ lắc lư trên tàu,
Cuối cùng tôi cũng đến nơi.
Dưới sự hướng dẫn của các tân sinh viên, tôi đến phòng giáo vụ thủ tục nhập học.
Mọi thứ nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa.
Rồi ngày khai giảng đến.
Khi tôi ngồi trong giảng đường,
Trái tim bỗng trào lên một cảm giác khó tả—giống như sống lại thật sự.
Kiếp trước, tôi chưa từng có cơ hội bước chân vào cánh cổng đại học.
Kết cục lại chết lạnh lẽo nơi đầu đường xó chợ.
Nhưng kiếp này, tôi sẽ trân trọng từng cơ hội mà cuộc đời ban cho.
Mỗi ngày, ngoài giờ ăn và ngủ,
thời gian còn lại của tôi đều dành cho việc học trên lớp hoặc bên cạnh máy móc, miệt mài nghiên cứu các kỹ thuật dệt may.
Mỗi lần nghe giảng viên trên bục giảng về tương lai của ngành công nghiệp dệt,
trong lòng tôi luôn dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.
Tôi lại nhớ tới kiếp trước, mỗi lần nhắc đến chuyện đại học,
mẹ Cố lại không ngừng mỉa mai tôi:
“Ghen tị đúng không? Người ta như Tuyết Nhung đấy, dựa vào bản lĩnh của mình mà thi đỗ đại học, còn đi du học.
Chứ không như , chỉ biết ở nhà nội trợ.”
“Nhưng gả cho Dịch Hằng nhà chúng tôi, là phúc đức tu mấy đời mới có.
Loại phụ nữ cả ngày chỉ biết quét nhà lau cửa như , đàn ông nào mà chẳng ngán?”
“Đúng là sống trong phúc mà không biết hưởng.
Chẳng trách con trai chẳng thân với chút nào.
Cô Tuyết Nhung mà học hỏi—người ta chuyện với trẻ nhỏ dịu dàng, kiên nhẫn, kể bao nhiêu chuyện hay ho thú vị.
Còn ? Suốt ngày mặt mày u ám như đưa tang.”
Hồi đó, tôi thật lòng tin rằng:
Chỉ cần mình đối xử tốt với họ, họ sẽ thương mình trở lại.
Vậy nên càng bị khinh thường, tôi lại càng cố gắng tốt hơn.
Dần dần đánh mất chính mình, chỉ để đổi lấy một chút công nhận mong manh.
Cho đến khi chết đi,
Tôi mới nhận ra—cả cuộc đời ấy, thật nực và thê thảm.
Nghĩ đến đây, tôi hít sâu một hơi,
Rồi dứt khoát ném hết mọi hồi ức về quá khứ vào góc tối.
Tập trung toàn bộ tinh thần cho con đường trước mắt.
Tôi dần thích nghi với cuộc sống học tập bận rộn và phong phú nơi đây.
Mọi ký ức về nhà họ Cố cũng dần phai nhạt, bị lùi vào sau tâm trí.
Chỉ là—tôi không ngờ,
một kẻ không mời mà đến… lại bất ngờ xuất hiện.
8.
Lần gặp lại Cố Dịch Hằng là ba tháng sau.
Hôm đó, tôi cùng các vừa từ căn tin ra, đang trên đường trở về lớp,
Thì bắt gặp ta — tay xách hành lý, vẻ ngoài nhếch nhác, đứng trước tòa giảng đường,
gương mặt mang theo vẻ mệt mỏi và bụi bặm.
Tôi cau mày:
“Anh đến đây gì?”
Cố Dịch Hằng tôi chằm chằm, không dám tin vào mắt mình.
Chỉ đến khi tôi cất tiếng, ta mới tin chắc người trước mặt là Mạnh Ngọc Hân.
Vì học chuyên ngành thiết kế thời trang,
Nên tôi và các thường xuyên mặc thử các mẫu mới — từ kiểu dáng đến phong cách đều rất đa dạng.
Cộng thêm khí hậu ấm áp, ẩm ướt ở miền Nam khiến làn da tôi trắng hẳn lên,
Không còn cái vẻ tiều tụy, vàng vọt, già nua như trước nữa.
Cho nên việc Cố Dịch Hằng ngạc nhiên cũng là điều dễ hiểu.
Trái lại, ta giờ đây lại giống như một người hoàn toàn khác —
Khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi, râu ria lởm chởm,
bộ quân phục nhàu nát chẳng là hơi ủi, còn dính cả vết dầu lớn trên tay áo.
Tôi mất kiên nhẫn:
“Có chuyện thì nhanh lên. Tôi bận.”
Cố Dịch Hằng lúc này mới hoàn hồn, mắt hoe đỏ:
“Ngọc Hân! Tại sao em lại huỷ hôn?”
“Chẳng phải chúng ta đã rồi sao?
Chờ khi mẹ con Tuyết Nhung ổn định xong thì sẽ đi đăng ký kết hôn!”
Giọng ta đầy giận dữ và khó hiểu.
Tôi thẳng vào mắt ta, lạnh lùng đáp:
“Cố Dịch Hằng, tôi bao giờ tôi sẽ đi đăng ký với ?”
“Hơn nữa… tự ý hoãn ngày đăng ký cũng chẳng thèm với tôi một câu,
Thì lá thư tôi để lại trước khi rời đi, với dòng chữ huỷ bỏ hôn ước —
có lẽ đã đủ rõ ràng và chính thức rồi chứ nhỉ?”
Cố Dịch Hằng nhíu mày, vẻ mặt vẫn chưa thể hiểu nổi:
“Tại sao , Ngọc Hân? Chẳng phải hôn ước của chúng ta là điều cả hai đều ngầm thừa nhận rồi sao?”
“Nếu em vẫn giận chuyện Trân Trân cắt nhầm vải của em hôm đó… thì thay con bé xin lỗi em!”
“Chờ em tốt nghiệp đại học rồi quay về, chúng ta đăng ký kết hôn, không?”
Nói xong, ta định đưa tay nắm lấy tay tôi,
Nhưng lại vô va vào xấp vải tôi đang cầm — khiến nó rơi lả tả xuống đất.
Khoảnh khắc ấy, hình ảnh đống vải bị Trân Trân cắt nát tan tành kiếp trước hiện lên trong đầu,
Tôi không chút do dự, vung tay tát thẳng vào mặt ta.
Cái tát này tôi dùng toàn bộ sức lực,
Để lại một dấu tay đỏ rực trên gương mặt Cố Dịch Hằng.
Anh ta ngơ ngác, hoàn toàn không ngờ tôi sẽ phản ứng như .
Vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Muốn nổi giận, thấy các sinh viên xung quanh đang đi ngang,
Cuối cùng chỉ có thể nén lại, thở dài một tiếng:
“Ngọc Hân, biết em đang giận.
Vì Trân Trân hỏng đồ của em nên em tức giận là điều dễ hiểu.”
“Cho nên… cái tát này, không trách em.”
“Nhưng em cũng phải hiểu, trẻ con ở nhà nghịch ngợm là chuyện bình thường.
Nếu hôm đó em chịu cất đồ kỹ hơn, chắc chắn đã không xảy ra chuyện như .”
“Xét cho cùng… thì lỗi cũng không hoàn toàn ở con bé, em cũng có phần sai.”
Tôi bật — không phải vì vui mà vì quá tức giận.
Con người ta lén mở hành lý của tôi, đem đống vải dùng cho bài thi tốt nghiệp đi cắt nát đồ chơi,
Giờ ta lại đổ lỗi cho tôi vì không cất đồ cẩn thận?
Mà cho cùng, hôm đó Trân Trân rõ ràng đang diễn trò.
Ngay cả khi bế vào phòng, con bé vẫn quay đầu lại mặt xấu chọc tôi tức giận.
Chỉ là… tôi biết có ra thì Cố Dịch Hằng cũng sẽ không tin.
Bởi vì trong mắt ta, người sai mãi mãi là tôi.
Còn mẹ con Diêu Tuyết Nhung — luôn luôn là nạn nhân, là người cần tha thứ.
Tôi chưa từng mong Cố Dịch Hằng sẽ bênh vực tôi giống như cách ta bảo vệ Diêu Tuyết Nhung.
Nhưng tôi cũng không ngờ…
Anh ta lại quay sang đứng về phía mẹ con họ, ép tôi phải xin lỗi.
Tôi lạnh, giọng sắc như dao:
“Cố Dịch Hằng, là gì của ta mà dám thay mặt ta xin lỗi tôi?”
“Còn nữa — người bị là tôi, lại không tiếc lời đổ lỗi cho tôi,
chỉ để tôi chịu nhục và phải đi xin lỗi họ?!”
“Chính là người bảo tôi nhường phòng cho họ,
Tôi không còn chỗ nào khác nên mới phải cất vải trong ba lô, kéo kín khóa.
Anh xem, tôi còn có thể ‘bảo quản’ kiểu gì nữa?”
Cố Dịch Hằng sững người:
“Ngọc Hân… không cố ý… chỉ là Tuyết Nhung … ấy thấy vải đặt trên giường nên mới…”
“Không cần giải thích nữa.”
Tôi ngắt lời, ánh mắt lạnh tanh:
“Giữa tôi và các người—đến đây là hết.
Từ nay về sau, đừng bao giờ đến tìm tôi nữa.”
Nói xong, tôi quay người rời đi.
Cố Dịch Hằng hoảng hốt kéo tay tôi lại, giữ chặt không buông:
“Ngọc Hân, chắc chắn có hiểu lầm gì ở đây…
Em nghe hết đã không?”
“Anh chưa bao giờ muốn chia tay em cả!
Nếu vấn đề là mẹ con Tuyết Nhung,
Anh hứa—về nhà sẽ lập tức bảo họ dọn đi!
Chúng ta bắt đầu lại không?”
Tôi bật thành tiếng, từng chữ rành rọt:
“Cố Dịch Hằng, còn mặt mũi ra những lời đó sao?”
“Đúng, chưa từng muốn huỷ hôn.
Nhưng ở bên tôi, trong lòng luôn xem tôi là gánh nặng, là vướng víu—có đúng không?”
“Anh gì với Diêu Tuyết Nhung hôm đó,
tôi nghe hết.”
“Anh : ‘Nếu không vì hôn ước của ông nội, và tôi vốn chẳng có khả năng ở bên nhau.’”
“Vậy thì giờ, tôi giúp giải thoát.”
“Tôi chúc mừng — toàn tâm toàn ý sống bên người mà thật sự muốn bảo vệ.”
“Tôi thành toàn cho… ‘gia đình ba người’ của các người.”
Bạn thấy sao?