Trọng Sinh: Tôi Không [...] – Chương 10

Chương 10

Thẩm Thanh Thệ ngồi xuống bên cạnh tôi, khuôn mặt tuấn tú nửa phần ánh nến chiếu sáng rực rỡ, nửa phần ẩn mình trong bóng tối.

Anh ta định ?

“Anh muốn gì?” Tôi lạnh lùng thẳng vào ta.

Khóe môi ta nhếch lên nụ dịu dàng, trong đôi mắt bình tĩnh kia lại ánh lên tia điên loạn khó thấy.

“Nham Nham, em quên rồi sao?

“Anh còn nợ em một ngày kỷ niệm cưới mà.”

Kỷ niệm cưới cái con khỉ!

Thật sự là điên rồi!

Tôi ta chằm chằm: “Thả tôi về nhà đi, không thể trốn bao lâu đâu.”

Anh ta như không nghe thấy tôi gì, tự mình múc một bát canh đưa cho tôi: “Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau kỷ niệm ngày cưới, đã nấu món canh sườn em thích nhất, em thử xem…”

Tôi không nghe nổi nữa, ngắt lời ta: “Thẩm Thanh Thệ, mất trí nhớ rồi à? Cần tôi giúp nhớ lại không?”

Tay ta đứng khựng giữa không trung.

“Ngày kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng ta, đã cầm máy quay hướng về phía Hứa An Nhiên và thổ lộ cảm, vì ta mà bỏ vợ bỏ con, gieo mình từ tầng mười tám xuống, còn hy vọng trùng phùng với ta giữa biển sao trời rộng lớn.

“Nhớ ra chưa?”

Giọng tôi tràn đầy vẻ châm chọc, đôi mắt Thẩm Thanh Thệ đỏ hoe.

Anh ta vươn tay ôm tôi vào lòng, áp má vào cổ tôi, nửa như đang dỗ dành: “Hôm nay chúng ta vui vẻ một chút, đừng nhắc đến chuyện này nữa, không?”

Sau bao năm chung sống, ta quá hiểu cách khiến tôi mềm lòng.

Trước kia, chỉ cần ta nũng nịu vài câu, tôi sẽ mềm lòng mà chiều theo ý ta.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.

Tôi giơ chân đá vào bàn ăn.

Chai rượu vang đỏ bị lật, rơi xuống bàn, chất lỏng màu đỏ sẫm văng tung tóe lên người ta.

Anh ta không để ý, cũng không tức giận.

Chỉ nhẹ nhàng nâng tay vuốt ve gò má tôi, ánh mắt sâu thẳm tôi, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào trong tâm trí mãi mãi.

“Không còn nhiều thời gian nữa đâu, Nham Nham.” Khóe môi ta nhạt, đôi đồng tử sâu thẳm như màn đêm yên tĩnh.

Không còn nhiều thời gian?

Lòng tôi dâng lên chút bất an, vô thức lùi xa ta.

“Đừng sợ, sẽ không tổn thương em nữa.” Anh ta nhận ra hành của tôi, giọng có chút chua xót.

Tôi hoàn toàn không tin.

Tiếng còi hú của xe cảnh sát vang lên từ xa.

Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Lúc ở đồn cảnh sát, tôi đã chủ cầu gắn thiết bị định vị trên người.

Tôi cố một mình trở về nhà là để dẫn Thẩm Thanh Thệ xuất hiện.

Anh ta cúi người xuống, hôn nhẹ lên trán tôi, như thể đang lời chia tay cuối cùng.

Tôi nghe thấy ta thở dài: “Nham Nham, sao chúng ta lại ra nông nỗi này chứ?”

Còn không phải tại ta tự tự chịu sao.

Nếu như ta không lưu luyến Hứa An Nhiên, nếu như ngay từ đầu ta biết gánh vác trách nhiệm, có lẽ bây giờ chúng tôi đã là một gia đình ba người hạnh phúc.

Tiếc là, trên đời không có nếu như.

May mà, trên đời không có nếu như.

Ánh đèn chói lòa bỗng chiếu rọi lên sân thượng, tôi nheo mắt lại.

Giây tiếp theo, trên người Thẩm Thanh Thệ xuất hiện vài chấm đỏ.

Anh ta đứng dậy, tôi với ánh mắt không nỡ, rồi lùi dần về phía sau.

Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của ta.

Ánh mắt ta không hề có chút ngạc nhiên, thậm chí còn mang theo vài phần giải thoát.

Khoảnh khắc đó, tôi sởn gai ốc.

Tôi đột nhiên nhận ra.

Anh ta biết đây là cái bẫy mà tôi giăng ra.

Hơn nữa, ta căn bản không hề có ý định bỏ trốn.

Lùi đến bờ tường, Thẩm Thanh Thệ dừng lại.

Anh ta nở nụ an ủi với tôi, vừa bình tĩnh vừa tuyệt vọng.

“Nham Nham, đây là cách để chuộc lỗi với em.”

Tại sao chứ!

Mắt tôi đỏ ngầu: “Thẩm Thanh Thệ! Dừng lại!”

Tại sao ta lại có thể nhắm mắt xuôi tay như !

Tôi không muốn ta giải thoát dễ dàng như !

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...