Trọng Sinh: Tôi Không [...] – Chương 12

Chương 12

Ngoại truyện:

Ngày đầu tiên ở bên Tiêu Niên.

Là một ngày cuối tuần bình thường.

Không hoa, không phim ảnh, không bữa tối lãng mạn.

Vì tôi bị giáo sư gọi về thí nghiệm cả ngày, buộc phải cho cậu ta leo cây.

Thí nghiệm quá mệt, tôi bận tối mặt tối mũi.

Cậu ta cũng hiểu chuyện mà không phiền tôi.

Sau khi thí nghiệm kết thúc, tôi liếc điện thoại.

Đầu tiên là tin nhắn của cùng phòng, toàn là lời phàn nàn.

[Em rể cắt bánh kem tỏ rồi chia cho bọn chị ăn, còn tháo hết hoa ra… không chờ em về luôn, em thật sự không suy nghĩ lại à?]

[Rồi rồi rồi, cậu ấy đã đặt một cái bánh to hơn, tối nay lấy, sợ em ăn không ngon.]

[Hoa bị cậu ấy tháo ra cắm vào lọ, tay cậu ấy khéo phết đấy.]

[Chịu thật, cậu ấy hỏi chị em nửa tiếng không trả lời có phải là không cần cậu ấy nữa không… Em mau dắt cậu ấy đi khám bác sĩ đi, chị nghi cậu ấy là chó đấy.]

[Cậu ấy lại mua một đống hoa quả, đồ ăn vặt, túi sưởi, chăn, cốc giữ nhiệt nhờ bọn chị mang về phòng cho em, thật sự coi bọn chị là shipper rồi sao?]

[Rồi rồi rồi, mà còn có phần cho bọn chị, chuyện này chị đồng ý rồi.]

[Chị dâu, khi nào em về thế?]

Tôi không nhịn thành tiếng.

Mở hộp thoại của Tiêu Niên lên, đúng lúc tin nhắn gửi đến.

[Thí nghiệm xong chưa sao vẫn chưa chuyện với , em không nhớ à, nhớ em lắm]

Rồi cậu ta lập tức thu hồi lại.

[Xin lỗi, vừa nãy bị ma nhập.]

[Nhớ chưa?]

Tôi vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm vừa trả lời cậu ta: [Nhớ, em nhịn .]

“Nhưng không nhịn .”

Nghe thấy giọng , tôi ngẩng phắt đầu lên.

Tiêu Niên đang đứng trước cửa phòng thí nghiệm, khóe môi nhếch lên nụ , đôi mắt vẫn mang vẻ bất cần đời, lười biếng như thường lệ.

Tôi sải bước về phía cậu ta.

Cậu ta tự nhiên tháo khăn quàng cổ của mình ra quấn lên cổ tôi, lại lấy trong túi áo ra một cốc trà gừng đường phèn nóng hổi đưa cho tôi.

“Nếu không đến tìm em, có phải em sẽ quên rồi không?” Giọng cậu ta có chút giận dỗi.

Tôi nắm tay cậu ta.

“Làm sao mà quên .”

“Em đang nghĩ đến trong lòng đấy, không nghe thấy à?”

Khóe môi cậu ta nhếch lên: “Nghe thấy rồi.”

Tôi gật gật đầu, khen ngợi: “Ừ, quả nhiên thính giác của chó tốt hơn người.”

Nghe thấy , cậu ta cũng không tức giận, chỉ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi cho vào trong túi áo của mình.

Buổi tối, trong khuôn viên trường rất ít người qua lại.

Hai chúng tôi bước đi chậm rãi trên con đường nhỏ dưới ánh đèn đêm.

Một lúc sau, giọng của cậu ta nhẹ nhàng vang lên bên tai.

“Chó con cũng sẽ nhớ chủ nhân đấy.”

“Anh nhớ em lắm.”

2.

Năm thứ năm ở bên Tiêu Niên.

Cậu ta cầu hôn tôi.

Những con sóng trên hồ Nhĩ Hải lấp lánh ánh sáng dịu dàng, như một bức tranh sơn dầu với màu sắc nhẹ nhàng.

Dưới làn gió nhẹ nhàng, cậu ta tôi chăm và bình tĩnh, tay lại run nhẹ.

“Nham Nham, hôm nay là kỷ niệm năm năm chúng ta ở bên nhau.”

“Sáng nay tỉnh dậy, khuôn mặt em khi ngủ, cứ nghĩ mình sẽ không thể em hơn lúc đó nữa.”

“Nhưng bây giờ, của dành cho em lại tăng thêm một chút.”

“Em thông minh, độc lập, dũng cảm, chân thành, tâm hồn em đẹp như cầu vồng.”

“Tuy những thứ tốt đẹp càng đáng để chờ đợi.”

“Nhưng ở bên em mãi mãi, không muốn chờ đợi thêm nữa.”

Nói xong, cậu ta giơ tay tháo chiếc đồng hồ cậu ta tặng tôi vào ngày chúng tôi chính thức hẹn hò năm năm trước.

Xoay nhẹ một cái, một chiếc nhẫn bật ra.

“Nham Nham, em đồng ý lấy chứ?”

Tôi ngẩn người.

Hóa ra năm năm trước cậu ta đã giấu chiếc nhẫn trên người tôi rồi.

Cậu ta lại tưởng tôi đang do dự.

Vội vàng : “Sau khi kết hôn, sẽ giao nộp tiền lương, nấu cơm, lau nhà, nếu em không muốn sinh con thì sẽ đi triệt sản…”

Tôi lao đến ôm chầm lấy cậu ta: “Nói là đấy nhé! Không nuốt lời!”

Cậu ta cứng người.

Giây tiếp theo, ôm chặt lấy tôi.

Tôi cảm nhận có chất lỏng ấm nóng chảy xuống cổ mình.

Rất ngọt ngào.

Để cầu hôn, Tiêu Niên đã lén lút đưa tất cả bè thân thiết đến Đại Lý.

Buổi tối, chúng tôi tụ tập lại với nhau để ăn mừng lễ cầu hôn thành công.

Lúc tôi từ nhà vệ sinh trở ra, thì thấy Vệ Tinh cầm chai rượu đập bàn, hét lớn với Tiêu Niên.

“Kiểm tra bất ngờ! Đọc lại cho tôi bốn chữ vàng gia đình hòa thuận!”

Tiêu Niên ngồi thẳng lưng, giống như học sinh tiểu học bị giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi.

“Đàn ông phải nấu cơm, nhà giàu mười phương!

Đàn ông việc nhà, gia đình thịnh vượng!

Đàn ông phải vất vả, nhất định có xe sang!

Đàn ông phải lau nhà, kiếm tiền tỷ tỷ!”

Ánh mắt cậu ta trong sáng, gương mặt lại hơi đỏ, có vẻ như đã say rồi.

“Nhưng mà… xe sang, nhà có mấy chiếc rồi, bình thường đều để cho người giúp việc lái.”

Vệ Tinh siết chặt chai rượu, nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ kiếp, rich kid!”

Tôi vội vàng tiến lại, định cướp lấy rượu của hai người.

Nhưng lại bị Tiêu Niên túm c.h.ặ.t t.a.y áo: “Nham Nham, em thử món bạch tuộc nướng này đi, tươi lắm!”

“Vừa nãy còn nghe thấy cậu ta hét bảo bọt biển im miệng kìa.”

Tôi sang con bạch tuộc.

Rồi lại sang nấm trong nồi.

Lẳng lặng gọi xe đưa hai người đến bệnh viện.

Hèn chi vừa nãy lúc ở nhà vệ sinh, tôi lại thấy một đàn tinh đang lộn nhào.

3.

Năm thứ năm sau khi kết hôn với Tiêu Niên.

Trong nhà thêm ba chó con biết lộn nhào.

Và một em bé mũm mĩm, đáng .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...