Trọng Sinh: Tôi Không [...] – Chương 6

Chương 6

Bố mẹ cậu ta nhiệt mời tôi và Vệ Tinh đến nhà ăn cơm.

Giữa bữa ăn, mẹ Tiêu Niên niềm nở nắm tay tôi, muốn nhận tôi con nuôi.

Nhưng lại bị Tiêu Niên ngồi bên cạnh ngăn lại.

Cậu ta đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ lười biếng: “Mẹ, nếu mẹ muốn nhận con , thì… có cách khác.”

Tôi giả vờ như không hiểu, cúi đầu trêu chọc chó nhỏ đang chạy nhảy dưới gầm bàn.

Chú chó con quá đáng , tôi không nhịn gắp cho nó một miếng ức gà.

Chú chó mừng rỡ biểu diễn cho tôi xem hai vòng lộn ngược.

Nhìn xem.

Đến cả chó cũng biết ơn đấy thôi.

Vậy mà có những người thì không.

**9**

Kỳ thi đang đến gần, tôi bắt đầu lao vào kế hoạch ôn tập của mình.

Thẩm Thanh Thệ dần dần biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Lần nữa chạm mặt ta là ở trước cửa phòng thiết bị thể dục.

Thầy giáo thể dục bảo tôi đi lấy bóng rổ để học.

Vừa đến cửa phòng thiết bị, tôi đã thấy bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa.

Thẩm Thanh Thệ cúi gằm mặt, đuôi mắt đỏ ửng, trông chẳng khác nào chó nhà có tang.

Cửa phòng thiết bị hé mở, bên trong truyền đến cuộc trò chuyện rõ mồn một của Hứa An Nhiên và của ta.

“An Nhiên, sao cậu còn dám ăn đồ cậu ta tặng ? Bố cậu ta là đồ điên đấy, ai biết người cậu ta có mang virus gì không.” Bạn của ta với vẻ chán ghét.

“Đừng , virus gì chứ.” Giọng của Hứa An Nhiên đều đều vang lên. “Là gen di truyền ấy, cậu xem, cậu ta lúc nào cũng ủ rũ, ủ dột, chắc chắn là bị ảnh hưởng ít nhiều gen của lão già điên đó… Nhưng mà không sao, chơi thôi mà.”

Bạn của ta lớn: “Hahaha, mà hình như cậu ta nghiêm túc lắm đấy, nghe để nuôi cậu, cậu ta phải đi thêm ba công việc, buồn c.h.ế.t mất, đúng là đồ l.i.ế.m chó.”

“Ngu ngốc thôi mà, chỉ cần ve vãn vài câu là cắn câu rồi.” Hứa An Nhiên khinh thường . “À đúng rồi, trước mặt cậu ta thì đừng mấy lời này, cứ tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời là , con ch.ó điên này tớ vẫn chưa chơi chán đâu.”

Bàn tay cầm bánh kem của Thẩm Thanh Thệ khẽ run.

Tận mắt chứng kiến bạch nguyệt quang sụp đổ, cảm giác chắc hẳn không dễ chịu gì nhỉ.

Thật là…

Đáng đời!

Nghe những lời này của Hứa An Nhiên, tôi cũng đã rõ.

Với tính cách của ta, có lẽ kiếp trước ta chưa từng viết thư cho Thẩm Thanh Thệ, ta như chỉ là muốn bôi nhọ tôi, chọc giận Tần Dã.

Kiếp này, tôi không muốn dính líu gì đến vở kịch cẩu huyết của bọn họ nữa, xoay người định bỏ đi.

Nhưng lại bị Thẩm Thanh Thệ túm chặt cổ tay.

“Buông ra!”

Tôi cố vùng vẫy không thoát , bị ta kéo ra ngoài.

Anh ta như phát điên ấn tôi vào góc tường.

Đôi mắt vốn lạnh lùng, giờ đây đã ngập tràn thù hận.

“Chuyện của bố tôi là do cậu tung tin ra ngoài đúng không?”

“Bạch Nham, bây giờ cậu hài lòng chưa?”

“Cậu thích tôi đến sao? Thích đến mức bất chấp hoại cảm của tôi và ấy?”

Tôi tức giận giơ chân lên đá ta một cái.

Sống chung với nhau mười năm, cho dù không có thì cũng nên có chút tin tưởng cơ bản chứ.

Nhưng cũng may, tôi đã sớm không còn hy vọng gì vào ta nữa rồi.

Tôi lạnh lùng ta:

“Thẩm Thanh Thệ, bị hoang tưởng à? Chẳng phải chuyện của bố là do chính miệng vào ngày đầu tiên chuyển trường đến sao?”

“Thích ? Sao mặt dày ?”

“Hứa An Nhiên đúng, đúng là đồ ngu ngốc.”

**10**

Trái với dự đoán, Thẩm Thanh Thệ không hề phản bác.

Như thể có một niềm tin nào đó đang sụp đổ, ta trượt dài theo bức tường, cuối cùng ngồi phịch xuống đất.

Tôi cúi đầu ta, trong lòng dâng lên một cảm giác hả hê khó tả.

Cảm giác tận mắt chứng kiến người mình sụp đổ ngay trước mắt, tôi rất hiểu.

Suy cho cùng, lúc tôi đẩy cửa căn biệt thự bước vào, tâm trạng cũng hệt như .

Quả nhiên là phong thủy luân chuyển.

Mái tóc rối bời xõa xuống trước trán, Thẩm Thanh Thệ cúi gằm mặt, ánh mắt thẫn thờ, vẻ mặt đờ đẫn, bất tựa vào tường, giống như một khối ngọc bích bị vỡ vụn, vừa độc vừa thê lương.

Tôi chăm quan sát biểu cảm tuyệt vọng của ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...