Nhưng mà, tôi hơi nghi ngờ, liệu có phải mình là sao chổi của ta không nữa.
Nếu không thì tại sao mỗi lần ta thê thảm như , tôi lại có thể xuất hiện đúng lúc và nhạo ta cơ chứ.
Tôi Thẩm Thanh Thệ nằm trên đất, nhấc chân định bước qua người ta.
Nhưng ta lại giơ tay túm chặt lấy chân tôi.
Còn sống à?
Tiếc thật.
Đôi mắt ta mờ mịt, như thể không phân biệt giấc mơ và hiện thực: “Nham Nham, lại là cậu đến cứu tôi sao?…”
“Buông ra.” Những ngón tay của ta lạnh ngắt và ẩm ướt, tôi cảm thấy hơi ghê tởm.
Nhưng ta nắm rất chặt, tôi không thể rút ra .
Thế là tôi cúi người xuống, bẻ từng ngón tay của ta ra.
Lông mi ta khẽ run, tôi chằm chằm, trong mắt ánh lên nỗi nhớ nhung khiến người ta phải ghê tởm:
“Nham Nham, đủ rồi đấy, cậu đừng giận tôi nữa có không?
“Tôi cho cậu một cơ hội để cứu tôi.
“Trước kia… là tôi nhận nhầm người, đến bây giờ tôi mới hiểu, chỉ có cậu là thật lòng với tôi.
“Đừng loạn nữa, chúng ta hòa đi, không?”
Động tác của tôi khựng lại.
Anh ta… không nhận ra tôi cũng trọng sinh sao?
Tôi chưa từng cố ý che giấu điều này.
Chỉ là ta tự cho mình là đúng, cho rằng tôi vẫn là Bạch Nham sẽ không rời bỏ ta như mười năm trước.
Mọi hành bất thường của tôi đều là giả vờ mà thôi, là muốn thu hút sự ý của ta.
Thật là tự tin quá thể.
Tôi hết kiên nhẫn, đứng phắt dậy, giẫm lên bàn tay đang nắm lấy mắt cá chân của ta.
Anh ta kêu lên đau đớn, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Anh ta không tiếng người thì đừng trách tôi không nể nữa.
Tôi chậm rãi xoay bàn chân, miết lên những ngón tay xương xẩu của ta, lạnh lùng :
“Thẩm Thanh Thệ à…
“Trọng sinh một kiếp rồi, sao vẫn không có chút tiến bộ nào ?”
Đồng tử ta co rút lại, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.
“Nham Nham, em… đợi đã, em cũng…”
Tôi lười nghe tiếp, nhấc chân xoay người bỏ đi.
13
Buổi tối, tôi vẫn giúp thầy chủ nhiệm chấm bài tập như thường lệ.
Nhưng trên đường về nhà lại bắt đầu mưa.
Cơn mưa nhỏ dày đặc, trong không khí thoang thoảng mùi nồng ẩm, khiến tôi cảm thấy bứt rứt, khó chịu.
Tôi vừa định bước vào cầu thang, bỗng thấy một bóng người đứng trước cửa sổ nhà tôi.
Nhà tôi ở tầng một, người đó không cầm ô, cứ đứng im chằm chằm vào nhà tôi.
Tôi can đảm tiến lại gần thì nhận ra đó là Thẩm Thanh Thệ.
Xui xẻo!
Cách lớp mưa, tôi thấy nỗi buồn thẳm trong mắt ta.
Thấy tôi trở về, ta vô thức muốn tiến lại gần, lại bị thái độ khinh ghét của tôi khiến cho đứng chôn chân tại chỗ.
“Nham Nham… xin lỗi.” Những hạt mưa rơi lộp bộp trên người ta, như muốn đánh gãy cả tự tôn của ta.
Sau bao lâu, cuối cùng tôi cũng đợi lời xin lỗi từ ta.
Nhưng tôi không quan tâm nữa.
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y cầm ô: “Biết rồi, cút đi.”
Anh ta không nhúc nhích, vẫn đứng im ở đó, đôi mắt đỏ hoe.
“Lúc đứng trên sân thượng, tôi đã tuyệt vọng lắm, cứ nghĩ mình đã mãi mãi mất đi người mình .
“Nhưng khi nhảy xuống, trong đầu tôi lại chỉ toàn là hình bóng của em… Em vẫn đang ở nhà chờ tôi về ăn cơm.
“Hứa An Nhiên chỉ là nỗi ám ảnh thời trẻ của tôi, Nham Nham, người tôi thật sự , là em.”
Tôi khẩy một tiếng.
“Yêu tôi?
“Yêu tôi mà sau khi trọng sinh lại chạy đi tìm Hứa An Nhiên?
“Anh mua cho Hứa An Nhiên bao nhiêu là bánh kem, còn sinh nhật tôi cũng không thèm nấu cho tôi bát mì.
“Đấy là gọi là sao?”
Giọng tôi bình thản, sắc mặt Thẩm Thanh Thệ lại càng thêm nhợt nhạt.
“Anh có biết chữ “tiện” viết như nào không?”
Có lẽ con người ta cả đời này sẽ bị mắc kẹt với những thứ không thể có khi còn trẻ.
Nhưng đó không phải là lý do để ta tổn thương tôi.
Thẩm Thanh Thệ tuyệt vọng nhắm mắt lại, giọng như nghẹn lại ở cổ họng: “Nham Nham, tôi biết em hận tôi, chúng ta đã đồng hành cùng nhau mười năm, em hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, chúng ta bắt đầu lại, không?”
Bạn thấy sao?