Bạn thân tôi sau một đêm lầm lỡ với thái tử gia nhà họ Cố liền đã mang thai.
Nghĩ đến việc ấy sắp kết hôn, tôi khuyên nên thai và thật với vị hôn phu.
Sau khi biết rõ mọi chuyện, vị hôn phu vẫn chọn tha thứ.
Cô ấy có một gia đình hạnh phúc và cuộc sống ổn định.
Cho đến khi thấy tin tức nổi bật: Cố Triệu Xuyên cưới “Lọ Lem” đang mang thai.
Cô ấy oán hận tôi tận xương, rằng tôi đã hủy hoại giấc mộng trở thành phu nhân hào môn của .
Lợi dụng lúc tôi không phòng bị, ấy đẩy tôi ngã từ trên đài cao xuống – chết không toàn thây.
Mở mắt ra lần nữa, tôi thấy thân đang xoa bụng đầy phấn khích, khoe rằng đã mang thai với Cố Triệu Xuyên.
1.
“Thính Vãn, bất ngờ nè! Tớ có thai rồi!”
“Tớ chúc mừng nhé, chắc Lâm Sâm sẽ vui lắm.”
Nghe thấy giọng mình vang lên, tôi sững người quay đầu lại.
Không xa, Lý Tuyết đang rạng rỡ chuyện, mà người đối diện lại chính là tôi.
Nhưng tôi đã bị ấy đẩy từ lầu cao xuống chết rồi cơ mà, sao vẫn còn ý thức?
Trong lúc còn đang bối rối, một lực hút cực lớn cuốn tôi đi.
Mở mắt ra lần nữa, điều đập vào mắt chính là gương mặt đắc ý đầy phấn khích của Lý Tuyết.
Cô ấy nghiêng người sát lại gần tôi, đôi môi đỏ mọng mấp máy, hạ giọng thì thầm:
“Cậu là thân nhất của tớ nên tớ mới cho cậu biết. Đứa bé không phải của Lâm Sâm đâu, là của Cố đại thiếu đấy!”
Tôi nhấp một ngụm cà phê, vị đắng tràn khắp khoang miệng.
Ở kiếp trước, khi nghe ấy mình phản bội và mang thai với Cố Triệu Xuyên, tôi sợ đến mức suýt đổ cả cốc cà phê.
Không ngờ Lý Tuyết lại liếc tôi khinh thường, thản nhiên :
“Tớ và Lâm Sâm đâu đã kết hôn, chỉ là một đêm với Cố đại thiếu thôi mà. Thính Vãn, cậu cổ hủ quá rồi, thời đại này phụ nữ tụi mình có quyền tự do trong chuyện dục mà.”
Tôi lập tức phản bác. Tự do không đồng nghĩa với buông thả.
Một khi đã có người thì dù là nam hay nữ cũng nên chung thủy.
Huống hồ với Lâm Sâm đã bên nhau năm năm, chỉ còn một tháng nữa là cưới.
Còn Cố Triệu Xuyên – loại thiếu gia như ta chỉ chơi mà thôi.
Nếu thật lòng, sao lại chỉ có một đêm? Anh ta đâu như Lâm Sâm, chỉ mong cưới về càng sớm càng tốt.
Tôi nghiêm túc khuyên nên bỏ thai, và thành thật với Lâm Sâm.
Quả nhiên, Lâm Sâm rất ấy. Sau khi biết sự thật, ấy âm thầm đội chiếc “nón xanh” và chọn cách tha thứ.
Tôi tưởng mọi chuyện dừng ở đó.
Không ngờ không lâu sau, tin tức Cố Triệu Xuyên cưới “Lọ Lem” đang mang thai bỗng leo lên top hot search.
Ngày hôm đó, ta chạy tới trường tôi, loạn một trận lớn.
Ngay trước mặt học sinh và đồng nghiệp tôi, ấy gào lên rằng tôi là đồ rắn rết, đã chết đứa con của .
Tôi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi hỏi ấy: “Cô và Lâm Sâm năm năm cảm, chẳng lẽ thua một đêm sao? Cô thật sự muốn sinh đứa con riêng của Cố Triệu Xuyên, vợ bé cho ta à?”
Cô ấy chằm chằm vào tấm ảnh trên hot search – Cố Triệu Xuyên đang dịu dàng vuốt ve bụng bầu của – rồi gần như điên dại mà hét lên:
“Là tôi mang thai trước! Vị trí phu nhân nhà họ Cố vốn dĩ là của tôi!”
“Cô có biết tôi đã bỏ lỡ điều gì không? Nếu không vì , tôi đã có thể dựa vào đứa bé này mà bước chân vào hào môn! Có người giúp việc, ở biệt thự trên núi, ra đường có người hộ tống – sống cuộc sống thượng lưu! Vợ bé thì sao, chỉ cần có tiền là !”
Lúc đó tôi nghĩ ta thực sự điên rồi.
Tôi với , Lâm Sâm là người đàn ông tốt. Năm năm qua, ấy luôn bên mỗi khi cần.
Tất cả tiền kiếm đều đưa cho tiêu, mua nhà mua xe cũng chỉ ghi tên một mình .
Tôi cũng phân tích cho nghe: Cố Triệu Xuyên và vốn không chung một thế giới. Với ta, chỉ là một món đồ chơi.
Nào ngờ Lý Tuyết chẳng buồn nghe.
Cô ta kéo tôi lên sân thượng, hung hăng đẩy tôi vào sát lan can:
“Cô ta vừa xấu hơn tôi, gia thế cũng chẳng có gì đặc biệt, dựa vào đâu mà gả cho Cố Triệu Xuyên?”
“Nếu ta , thì tôi cũng ! Nếu không vì , người gả vào hào môn đã là tôi! Là tôi mới đúng, người đáng mọi người ngưỡng mộ ghen tỵ!”
Bạn thấy sao?