Trọng Sinh Tôi Không [...] – Chương 1

Chương 1

Sau khi trọng sinh trở về, việc đầu tiên tôi là rải tro cốt của “người thân” kia.

Ở kiếp trước, ta mang thai ngoài ý muốn, bị trai và gia đình ruồng bỏ.

Khó khăn lắm mới một mình chống chọi đến ngày sinh nở, lại bất ngờ băng huyết trong phòng sinh.

Cô ta cố gắng gượng hơi tàn, cầu xin tôi nhận nuôi con trai của mình.

Tôi thấy ta đáng thương, mềm lòng mà đồng ý.

Vì chăm sóc đứa bé, tôi không theo kịp việc học, bị trường khuyên nên thôi học.

Không còn cách nào khác, tôi đành bế theo con đi , chịu đủ mọi tủi nhục và ánh mắt khinh khi của người đời.

Cuối cùng, vào năm con trai nuôi mười tám tuổi, nó một nhà săn sao phát hiện, tham gia đóng phim và vụt sáng thành Ảnh đế.

Thế trong buổi lễ trao giải, “người thân” đã chết từ lâu kia lại khoác tay thân mật trai cũ của tôi bước vào.

Tôi không thể tin nổi, lập tức tiến lên chất vấn ta. Cô ta chỉ mỉm tôi.

“Chúc mừng cậu, đã hoàn thành bài kiểm tra.”

Tôi ngơ ngác, thì trai cũ lên tiếng với vẻ kiêu ngạo:

“Hoan Hoan là con nhà tài phiệt, ai biết cậu tiếp cận ấy có phải vì tiền hay không?”

“Giờ cậu đã nghiêm túc nuôi lớn đứa trẻ của chúng tôi, có thể trở thành bình thường của Hoan Hoan.”

“Nếu cậu nuôi con trai tôi đến khi nó kết hôn sinh con, thì cậu sẽ là người tốt nhất của ấy.”

Đầu tôi như nổ tung. Tôi cần với ta đến thế sao? Là mười tám năm cuộc đời đấy!

Lửa giận và tủi nhục dâng đến đỉnh điểm, tôi lao về phía hai người trong cơn phẫn nộ.

Nào ngờ, con trai nuôi trên sân khấu lại lập tức lao xuống, đẩy tôi ra: “Cô điên rồi sao? Ai cho lá gan dám tổn thương ba mẹ tôi!”

Cơn tức dâng ngập tim, tôi lập tức ngất lịm.

Lúc tỉnh lại, tôi đã trở về đúng ngày ta sinh con năm ấy.

1

“Bệnh nhân đang xuất huyết nghiêm trọng, mau gọi bác sĩ Trần đến!”

“Cô là người nhà của bệnh nhân à? Ngân hàng máu đang thiếu nhóm máu B, có thể hiến một ít không?”

Y tá bước lại gần tôi. Tôi ngơ ngác chớp mắt, ngẩng đầu lên thì thấy ba chữ “Đang phẫu thuật” sáng đỏ trên bảng điện tử phía trên.

Tôi theo bản năng siết chặt tay áo, hơi thở dồn dập — đây là ca mổ của Đoạn Hoan!

Tôi… trọng sinh rồi sao?!

Thấy tôi không phản ứng gì, y tá vội vàng đẩy nhẹ tôi một cái: “Nhanh lên, bệnh nhân không cầm cự nổi nữa rồi!”

Tôi lắc đầu, cố giữ bình tĩnh rồi lạnh nhạt : “Tôi không phải người nhà. Đi tìm người khác đi.”

Y tá thoáng ngạc nhiên, sững người vài giây rồi nhanh chóng quay trở lại phòng mổ.

Tôi đứng đó, lạnh.

Kiếp trước, tôi đã không chút do dự theo ta đi hiến máu.

Kết quả là y tá chẳng thèm xét nghiệm gì, rút của tôi hẳn 400cc — rõ ràng là có tính toán từ trước.

Lượng máu bị rút quá nhiều khiến tôi hoa mắt chóng mặt, suýt nữa thì ngất xỉu, đầu óc quay cuồng không thể suy nghĩ nổi điều gì.

Lúc dìu đến phòng sinh, nghe Đoạn Hoan yếu ớt cầu xin tôi nuôi con trai ta, tôi cũng mơ hồ mà gật đầu đồng ý.

Đang mải nghĩ, đèn phòng mổ chợt tắt, bác sĩ bước ra với vẻ mặt đầy áy náy.

“Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Bệnh nhân vẫn còn tỉnh táo, có thể vào lời tạm biệt.”

Tôi chậm rãi bước vào. Đoạn Hoan quả nhiên nằm đó yếu ớt như kiếp trước, sắc mặt tái nhợt.

Cô ta tôi, vẻ mặt đầy ấm ức: “Tô Mặc, sao cậu không chịu hiến máu cho mình? Nếu cậu giúp một tay, có khi mình đã sống rồi.”

Y tá bên cạnh lập tức phụ họa: “Đúng , bệnh nhân coi tốt, lại không nỡ cho chút máu, đó là mạng sống của một con người đấy! Cô không thấy áy náy sao?”

Đoạn Hoan giả vờ lau nước mắt ở khoé mắt: “Thôi, đến nước này rồi mình cũng không trách cậu nữa. Mình bị bố mẹ và trai vứt bỏ, chết cũng chẳng còn gì luyến tiếc…”

“Nhưng con trai mình vừa mới chào đời, nó còn nhỏ quá… Mặc Mặc, người mình có thể tin tưởng chỉ còn cậu thôi. Cậu có thể giúp mình nuôi nó khôn lớn không?”

Y tá sụt sùi nức nở, ánh mắt đầy lên án tôi: “Tội nghiệp quá… Cô đã người ta mất mạng, chẳng lẽ còn nhẫn tâm mặc kệ đứa trẻ sao?”

Nhìn hai người kẻ tung người hứng, tôi chỉ thấy buồn nôn.

Kiếp trước, sau khi mất máu, tôi vốn đã rất yếu. Đoạn Hoan còn y tá cùng nhau đạo đức giả để bức tôi vào thế phải đồng ý.

Tôi từng xem ta là thân. Lúc thấy ta sắp không qua khỏi, lòng tôi mềm nhũn mà gật đầu nhận lời.

Thế kết cục là gì?

Bạn trai tôi nghi ngờ đứa con là do tôi ngoại mà sinh, không do dự mà vứt bỏ tôi.

Tôi không có tiền bảo mẫu, không thể vừa chăm con vừa học nên bị Thanh Hoa buộc thôi học, từ một học sinh xuất sắc rơi xuống chỉ còn bằng tốt nghiệp cấp ba.

Không có bằng cấp, tôi không xin công việc tử tế, chỉ có thể lao chân tay.

Năm con trai tám tuổi, nó bị sốt cao mãi không hạ, phải vào ICU cấp cứu. Tiền viện phí đắt đỏ đến mức tôi chẳng kham nổi, cuối cùng đành phải vay nóng qua mạng…

Cuối cùng cũng đợi ngày đứa trẻ khỏi bệnh, khoản vay thì không thể trả nổi, bọn đòi nợ kéo đến nhà đe dọa, uy hiếp.

Đứa bé sợ hãi khóc mãi không ngừng, hàng xóm bị phiền đến mức bực bội, kéo nhau tố cáo tôi với chủ nhà.

Tôi bị chủ nhà đuổi đi, ôm con lang thang khắp nơi như kẻ ăn mày.

Suốt mười tám năm qua, tôi từng phục vụ nhà hàng, cũng từng lao công.

Mãi đến khi gặp một ông chủ không coi trọng bằng cấp mà chỉ đánh giá năng lực, công việc mới dần ổn định lại. Tôi cũng bắt đầu để ý đến những người xung quanh, muốn tìm một chốn nương tựa.

Lần đầu tiên tôi dẫn người đang tìm hiểu về nhà, bà hàng xóm nhân lúc tôi ra ngoài đã nhân cơ hội lôi chuyện khắp với ta:

“Cậu đẹp trai mà hồ đồ quá! Không biết ta còn lôi theo một đứa con riêng à? Cậu có điều kiện như , lấy ta thì uổng phí lắm.”

Người kia hơi lưỡng lự: “Nhưng Mặc Mặc , đứa bé là con trai của thân ấy…”

Bà ta bĩu môi, hừ một tiếng đầy khinh thường: “Cậu cũng tin lời đó à? Rõ ràng là ta trẻ tuổi không biết giữ mình, mang thai ngoài giá thú rồi bịa ra cái cớ đó để khỏi bị người ta dị nghị thôi.”

“Tôi gặp loại người như thế nhiều rồi, tin tôi đi, đi tìm một đàng hoàng mà .”

Anh ta do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quay lưng rời đi, thậm chí không buồn chào một câu.

Khi ấy, tôi đứng sau cánh cửa, không kìm mà quỳ xuống, nghẹn ngào bật khóc.

Suốt mười tám năm trời, tôi đã chịu đựng không biết bao nhiêu lời gièm pha và ánh mắt khinh thường, gồng mình nuôi lớn đứa trẻ.

Kết quả là trong lễ trao giải của con nuôi, họ lại với tôi rằng — tất cả chỉ là một màn “thử thách” dành cho tôi!?

Tôi cần của ta lắm sao? Đây là cả mười tám năm cuộc đời của tôi đấy!

Tuổi xuân của tôi, tương lai của tôi, cả hôn nhân của tôi đều đã bị hủy hoại, cuối cùng lại chỉ nhận một câu: “Tất cả chỉ là giả.”

Ngay cả đứa trẻ tôi dốc lòng chăm sóc thương suốt mười tám năm, vào giây phút ấy cũng không chút do dự đứng về phía đối lập với tôi.

Nỗi oán hận dâng trào, tôi phải hít thở thật sâu mấy lần mới gắng giữ bình tĩnh .

“Tôi không có nghĩa vụ nuôi con cho . Không nuôi nổi thì cứ việc đem bỏ vào trại mồ côi.”

2

Đoạn Hoan bỗng bật dậy khỏi giường, chỉ tay vào tôi mắng chửi om sòm, chẳng còn chút dáng vẻ yếu ớt nào nữa.

“Cậu có còn lương tâm không đấy? Suốt ngày mồm năm miệng mười gọi tôi là thân, mà chẳng hiến máu giúp, cũng chẳng chịu nuôi con giúp, thế thì thân cái gì chứ?!”

Tôi liếc ta một cái, hờ hững : “Tôi thấy khỏe mạnh lắm mà. Bệnh viện này chẳng lẽ chẩn đoán sai à?”

Cô ta sững lại một thoáng vì bị bóc mẽ, vội vàng nằm xuống giường bộ đau đớn rên rỉ gọi bác sĩ.

Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, tôi bị đẩy ra khỏi phòng mổ.

Chẳng bao lâu sau, y tá “hợp tác ăn ý” với Đoạn Hoan liền bế đứa trẻ ra ngoài.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...