Với cái bản chất và gen như ta, dù kiếp trước tôi có còng lưng nuôi dưỡng đứa con của ta mười tám năm…
Chỉ cần ta xuất hiện một lần, nó cũng không ngần ngại quay lưng, ruồng bỏ tôi — chẳng đoái hoài gì đến công lao nuôi dưỡng bao nhiêu năm.
Một con sói mắt trắng thực thụ.
Đoạn Hoan bị những lời của Mục Kha tổn thương, quay lại nổi đóa mắng tôi:
“Tô Mặc, nhất định là xấu tôi với con tôi đúng không? Cô xúi nó không nhận tôi phải không?!”
“Cô thật độc ác! Nó là máu mủ của tôi, là thịt rơi từ người tôi ra! Nếu không phải giở trò, sao nó lại không nhận mẹ ruột cơ chứ?!”
Tôi cạn lời. Cô ta đúng là không hiểu tiếng người.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng lạ gì — một người có thể bày ra trò giả chết suốt mười tám năm như ta thì vốn chẳng phải người bình thường rồi.
Lúc này, đám đông bỗng tách ra, chủ đầu tư chính của buổi lễ trao giải — Mục Ninh — bước tới.
“Chuyện gì ? Đây là lễ trao giải chứ không phải cái chợ! An ninh đâu cả rồi?”
Nhân viên vội chạy đến thì thầm giải thích mọi chuyện cho ông ta.
Nghe xong, vẻ mặt Mục Ninh có chút bất ngờ, ông quay sang hỏi Đoạn Hoan:
“Bà … cậu ấy là con trai bà?”
Đoạn Hoan gật đầu chắc nịch: “Đúng !”
“Mục tổng, ông đến vừa đúng lúc, mời ông phân xử giúp tôi. Tôi chỉ nhờ ta nuôi giúp con một thời gian, thế mà giờ ta chiếm luôn không chịu trả lại.”
Cô ta không hề để ý ánh mắt giữa tôi và Mục Ninh, cứ tiếp tục diễn màn khổ nhục kế của mình:
“Tôi biết rõ ta muốn dùng con tôi để uy hiếp, moi tiền của tôi!”
“Ngay từ đầu ta tiếp cận tôi, với tôi, tôi đã cảm thấy không ổn. Nhưng tôi vẫn tin tưởng ta, mới nhờ nuôi con hộ.”
“Vậy mà ta lại tôi thất vọng! Tôi chuyển khoản cho ta hai mươi nghìn, là đủ rồi chứ?”
Tôi bật . Hóa ra kiếp này tôi lại không vượt qua nổi “bài kiểm tra ” của ta à?
Tôi đã nuôi dạy đứa trẻ này suốt mười tám năm — tiền bạc, tâm huyết, sức lực đều dốc sạch vào nó — mà ta nghĩ chỉ cần hai mươi nghìn tệ là xong?
Cô ta đúng là… rộng rãi ghê.
Nhưng rõ ràng, không phải ai ở đây cũng ngu ngốc như ta tưởng.
Không ít nhân viên đứng bên đã bắt đầu bất bình thay tôi:
“Chưa Mục Ảnh đế có phải con ruột bà không, người ta nuôi nó mười tám năm, mà bà đưa có hai mươi nghìn tệ á?”
“Bà thật biết tận hưởng nha, lúc con còn bé thì quẳng cho người khác nuôi, đến khi nó nổi tiếng thì lòi mặt ra nhận con.”
“Tôi nhớ không lầm thì trước đó bà không bỏ ra một xu nào, mà còn mắng Tô Mặc dạy hư con bà — cái miệng bà mấy câu người ta nghe nổi hả?”
“Nhà bà cũng có tiền mà nhỉ? Tôi chưa từng nghe bà đi tìm con suốt mười tám năm qua đấy. Nghĩ lại mà rợn người luôn đó ~”
5
Đoạn Hoan bị những lời chất vấn dồn dập cho mặt đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ.
Lúc này, trai cũ của tôi bước ra, nhẹ nhàng ôm lấy ta vào lòng như đang che chở cho một người chịu ấm ức, rồi lên tiếng giải thích với giọng điệu thấp thỏm, đầy vẻ đáng thương:
“Đã mười tám năm không liên lạc với con ruột, trong lòng Hoan Hoan tất nhiên rất đau khổ, nên nhất thời ăn có phần gay gắt, chứ ấy đâu có ác ý gì.”
“Ngược lại, chính Tô Mặc mới là người ngay từ đầu đã có ý tiếp cận Hoan Hoan để trèo cao. Hoan Hoan đơn thuần, không đề phòng gì, còn cho ta rất nhiều tiền bạc và lợi ích.”
“Vậy mà Tô Mặc không biết cảm ơn, khi Hoan Hoan gặp tai nạn khó sinh cần truyền máu thì ta lại từ chối. Tình thế nguy cấp, Hoan Hoan mới đành gửi con lại cho ấy.”
“Không ngờ ta lại bế con bỏ đi. Khi đó tôi và Hoan Hoan còn chưa kết hôn, nên cũng không dám công khai lớn chuyện, chỉ có thể lặng lẽ tìm kiếm suốt bấy nhiêu năm.”
“Giờ vất vả lắm mới tìm con, mà lại liên tục bị chối bỏ. Chúng tôi là cha mẹ ruột, chẳng lẽ đến tư cách nhận lại con cũng không có sao?”
Bạn trai cũ của tôi vẫn như kiếp trước — miệng lưỡi trơn tru, trắng đen đảo lộn một cách trơ tráo.
Rõ ràng ở kiếp trước là ta chủ theo đuổi tôi. Tôi thấy ta cũng không đến nỗi nào nên mới thử quen xem sao.
Kết quả, chưa đầy hai tháng sau khi , ta đã lén lút cặp kè với Đoạn Hoan, rồi còn cho ta có thai.
Đến khi tôi dẫn con trai nuôi về nhà, ta rõ ràng biết rõ chân tướng mọi chuyện, mà vẫn mở miệng mắng tôi ngoại , tôi đem “con hoang” về nhà, rồi bỏ đi không một cái ngoái đầu.
Mười tám năm sau, ta lại Đoạn Hoan chống lưng, ngạo mạn sỉ nhục tôi không xứng để kết giao với con nhà giàu.
Thế người ngoài đâu biết con người thật của ta. Thấy ta năng thành khẩn, không ít người cũng bắt đầu dao :
“Dù sao thì Đoạn Hoan cũng có lỗi thật, Tô Mặc từ chối hiến máu lúc mình đang nguy kịch, chuyện đó nghe cũng hơi quá.”
“Dù sao đứa trẻ cũng là con người ta, hay là trả lại đi thì hơn?”
Tôi không hề tức giận, ngược lại còn gật đầu tán thành:
“Con của người khác thì tất nhiên nên trả lại.”
“Nhưng tôi đã ngay từ đầu — đứa trẻ này không phải của hai người. Đừng thấy con tôi thành ảnh đế rồi lại rối rít nhận vơ.”
Tôi rút một tờ giấy từ trong túi xách, giơ lên trước mặt bọn họ.
“Mời xem rõ giấy giám định huyết thống. Không hiểu tiếng Trung thì ít ra cũng biết đọc chữ Trung Quốc chứ?”
Đoạn Hoan giật mạnh lấy tờ giấy, chằm chằm vào kết quả xét nghiệm, vẻ mặt đầy sững sờ không tin nổi.
“Không thể nào! Làm sao ảnh đế lại không phải con tôi chứ?!”
Mục Ninh lạnh lùng lên tiếng:
“Có gì mà không thể? Con trai do tôi nuôi từ nhỏ đến lớn, tôi còn không nhận ra chắc?”
“Tôi cũng không hiểu các người bị gì mà cứ như không hiểu tiếng người, ai cũng nhào vô nhận con.”
Trên giấy giám định huyết thống ghi rất rõ ràng — Mục Kha và Mục Ninh là người thân ruột thịt.
Đoạn Hoan hết Mục Kha rồi lại sang Mục Ninh, hai người quả thật có nét giống nhau đến kỳ lạ, cuối cùng ta cũng không thể tự lừa mình nữa.
Cô ta bối rối hỏi:
“Vậy… tại sao cậu ấy gọi là mẹ? Tôi còn tưởng…”
Tôi ngắt lời ta, lạnh nhạt :
“Tôi và Mục Ninh là vợ chồng. Mục Kha là con của trai ấy, từ nhỏ đã tôi nuôi dưỡng như con ruột. Nó gọi tôi là mẹ, có gì sai?”
“Còn nữa, không thèm hỏi ý tôi, ép tôi nhận nuôi con — lấy gì ra mà nghĩ tôi sẽ tử tế mà nuôi nấng giúp ?”
6
Đoạn Hoan lập tức hoảng loạn, ta lao tới chất vấn:
“Vậy con tôi đâu rồi?”
Tôi gạt phắt ta ra, chẳng buồn che giấu vẻ ghê tởm, rồi quay sang ra hiệu cho thư ký:
“Có thể đưa vào rồi.”
Từ ngoài cửa bước vào một cậu bé nhỏ thó, gầy gò. Rõ ràng đã đến tuổi mười tám, bề ngoài chỉ như đứa trẻ mười tuổi. Vừa bước vào, nó đã ngơ ngác quanh, trên mặt là vẻ ngây thơ ngờ nghệch.
Đoạn Hoan tròn mắt sang, không thể tin nổi:
“Không thể nào! Thằng ngốc này sao có thể là con tôi ?!”
“Tô Mặc, đem đại một đứa ngốc ra để gạt tôi, thấy vui lắm sao?!”
Tôi chẳng buồn đáp lời, chỉ đi thẳng đến bên cậu bé, nhẹ nhàng xắn tay áo nó lên.
Trên cánh tay nhỏ xíu kia lộ rõ một vết bớt đỏ chói.
“Tôi nhớ cái bớt này… cũng quen thuộc lắm phải không?”
Mặt Đoạn Hoan lập tức trắng bệch, cả người lảo đảo như sắp ngã.
Bạn trai cũ của tôi cũng như hóa đá, hoảng loạn quát lên:
“Tô Mặc, thật quá độc ác! Không nuôi thì thôi, sao có thể ngược đãi trẻ con đến mức này?!”
“Đứa bé này lúc sinh ra vẫn còn bình thường, sao bây giờ lại thành ra thế này?!”
Tiếng ồn ào cậu bé hoảng sợ, lập tức há miệng hét to.
Tôi vỗ nhẹ đầu nó, dịu giọng dỗ dành:
“Đừng khóc nữa, này, ba mẹ của con đều có mặt rồi. Từ nay con sẽ có nhà.”
Đôi mắt cậu bé bỗng sáng rỡ lên, ngay sau đó lao đến nhào vào lòng Đoạn Hoan, miệng gọi liên hồi:
“Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi!”
Nhưng Đoạn Hoan bị cảnh tượng trước mắt cho phát khiếp, theo phản xạ liền đẩy mạnh thằng bé ra:
“Thằng ngốc bẩn thỉu, tránh ra!”
Thằng bé yếu ớt, bị đẩy ngã dúi dụi xuống đất, nằm đó bật khóc đầy uất ức.
Tôi nhướn mày ta, giọng khinh miệt:
“Không phải muốn nhận lại con, đón nó về nhà sao? Sao giờ lại chê bai chính đứa con ruột của mình?”
Bạn thấy sao?