Trọng Sinh Tôi Không [...] – Chương 1

Chương 1

Chương 1

Năm tôi 50 tuổi, mắc bệnh ung thư phải nhập viện, lúc đó mới phát hiện sổ tiết kiệm trong nhà đã không cánh mà bay.

Tôi đến ngân hàng tra cứu, phát hiện mỗi năm đều có một khoản tiền lớn chuyển đi.

Thì ra là Từ Minh Lãng đã âm thầm chuyển tiền cho mối đầu Diệp Dao.

Tôi đem sổ đỏ đi thế chấp vay tiền, ai ngờ phát hiện ngay cả căn nhà cũng đã đứng tên Diệp Dao.

Tôi chất vấn ta, ta lại thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

“Anh đã cưới em rồi, em còn chưa hài lòng sao? Em thật sự quá tham lam.”

Nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, tôi chỉ biết chua chát.

Đây chính là người mà kiếp trước tôi bám lấy không buông, liều mạng để giữ .

Năm đó, tôi dùng hết tiền tiết kiệm của mình để giúp ta khởi nghiệp, biến trở thành người đầu tiên trong làng kiếm cả chục nghìn đồng.

Thậm chí chỉ vì ta không thích trẻ con, tôi đã chấp nhận cả đời không sinh con.

Vậy mà cuối cùng, lại dùng chính tiền của tôi để nuôi Diệp Dao và đứa con của họ.

Còn tôi, vì không có tiền chữa bệnh, mang theo oán hận mà chết đi.

Lần nữa mở mắt, tôi quay về ngày mình tặng ta cây bút máy.

Tôi bị ai đó đẩy mạnh một cái, suýt nữa thì ngã xuống đất.

“Hạ Ngữ Mặc, tôi rồi, tôi không thích , sau này đừng tặng tôi đồ nữa, tôi không muốn để người khác hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta!”

“Cô cứ bám theo tôi suốt, chẳng giống con gì cả, có biết chữ ‘tự trọng’ và ‘biết giữ thể diện’ viết thế nào không?”

Tôi đứng vững lại, lúc này mới rõ người trước mặt.

Là Từ Minh Lãng của những năm hai mươi mấy tuổi.

Giờ phút này ta mặc một bộ đồ cũ đã bạc màu, quần còn chắp vá vài miếng lớn.

Chẳng còn dáng vẻ lịch lãm như trong trí nhớ của tôi.

Tôi nhận ra mình đã trọng sinh.

Hoàn hồn lại, tôi phát hiện mình đang cầm một cây bút máy hiệu Thượng Hải.

Đây chính là món quà mà tôi mua để lấy lòng Từ Minh Lãng.

Thấy tôi im lặng, ta lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, liếc cây bút trong tay tôi rồi :

“Quà này tôi miễn cưỡng nhận, lần này tha cho , sau này đừng quấy rầy tôi nữa.”

Còn chưa kịp phản ứng, ta đã đưa tay định giật lấy cây bút.

Tôi bị những lời đó chọc .

Cười sự mặt dày của ta, ăn bám mà còn lên mặt.

Cười bản thân kiếp trước mắt mù, lại đâm đầu vào một kẻ vô dụng như , cuối cùng chết chính mình.

Ngay khi ta chuẩn bị chạm vào cây bút, tôi lập tức thu tay lại, nhét bút vào túi áo.

“Không thích thì đừng nhận, tôi không cần miễn cưỡng.”

Kiếp trước, sau khi nhận bút, Từ Minh Lãng ngoài miệng thì chê bai quà của tôi, ngày nào cũng đem bút ra dùng.

Đám thanh niên trí thức giá trị cây bút mà đoán ta xuất thân giàu có, thế là đua nhau vây quanh nịnh bợ.

Điều đó cực kỳ thỏa mãn lòng hư vinh của ta.

Khi ấy tôi còn ngây thơ nghĩ ta chỉ vì xấu hổ nên mới bộ ghét bỏ tôi, thế là càng nhiệt tặng ta nhiều quà đắt tiền hơn.

Mà lần nào ta cũng nhận không chút do dự.

Tôi vừa cất bút vào túi, ta liền đứng chôn chân tại chỗ, tay vẫn giơ lơ lửng giữa không trung, buột miệng hỏi:

“Cô đang chơi trò欲擒故纵*[(*欲擒故纵: “Dụ rồi buông” – một chiến thuật “thả con săn sắt bắt con cá rô”, giả vờ lạnh nhạt để khiến đối phương lòng.)]. với tôi à?”

Tôi lạnh đáp:

“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ vừa nhận ra là mình không thích nữa.”

“Yên tâm, sau này tôi sẽ không phiền nữa.”

Nói rồi tôi quay người bỏ đi.

Anh ta vội vàng kéo tay tôi lại, liếc cây bút trong túi tôi, giọng cũng mềm mỏng hơn.

“Hạ Ngữ Mặc, lúc nãy tôi hơi nặng lời, chẳng qua là chúng ta mới quen nhau chưa lâu, ngày nào cũng theo tôi, dễ hiểu lầm…”

“Từ Minh Lãng!”

Một giọng vang lên ở đầu ngõ, là Diệp Dao.

“Đội trưởng đang tìm cậu khắp nơi đấy.”

Từ Minh Lãng nghe xong liền giật tay lại như điện giật, vội vàng lùi ra sau mấy bước để giữ khoảng cách với tôi.

Anh ta quay đầu Diệp Dao, hai tai đỏ ửng.

“Diệp Dao, Hạ Ngữ Mặc cứ nhất quyết tặng tôi quà, tôi từ chối bao lần rồi, mấy ngày nay ấy cứ bám theo tôi mãi, tôi đuổi cũng không đi…”

Diệp Dao bước lại gần, nhẹ nhàng :

“Từ Minh Lãng, là con trai nên không hiểu con , để tôi chuyện với Ngữ Mặc.”

“Đội trưởng đang gấp, về trước đi.”

Từ Minh Lãng gật đầu, còn quay lại lườm tôi cảnh cáo rồi mới rời đi.

Trên mặt Diệp Dao vẫn giữ nụ , ánh mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo.

“Ngữ Mặc, sau này Từ Minh Lãng chắc chắn sẽ về thành phố, ấy sẽ không vì mà ở lại đâu, đừng lãng phí thời gian nữa.”

Kiếp trước tôi không hiểu ẩn ý trong lời của ta, cứ nghĩ ta thật lòng khuyên nhủ.

Nhưng kiếp này tôi đâu còn ngu ngốc.

Tôi biết Từ Minh Lãng thường bán những món quà tôi tặng, lấy tiền đó mua đồ cho Diệp Dao.

Diệp Dao tưởng ta giàu có, liền dính chặt lấy.

“Yên tâm, tôi không thích ta.”

Tôi chẳng buồn cãi, buông một câu qua loa rồi rời đi.

“Hạ Ngữ Mặc, tốt nhất là đấy.”

Cô ta lẩm bẩm sau lưng tôi.

Tôi quay về nhà máy, thay đồ rồi tiếp tục việc.

Nhưng đến lúc tan ca, tôi mới phát hiện cây bút trong túi đã biến mất.

Chị Trương cùng thấy tôi lục tung tủ đồ, tiện miệng một câu:

“Ngữ Mặc, cậu chàng mà em thích hồi chiều có ghé qua tìm em đấy…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...