Chương 2
Là Từ Minh Lãng.
Trước kia có vài lần tôi bận không đi , đều nhờ ta tới tủ đồ của tôi lấy quà giúp.
Nhưng tôi không ngờ lần này ta lại dám tự ý lấy mà không hỏi.
Khi tôi dẫn cán bộ thôn đến nơi ở của ta, thì thấy ta đang ngồi trước bàn học, cầm cây bút máy, tỉ mỉ luyện chữ trên tập viết.
“Từ Minh Lãng, chúng tôi nhận tố cáo cậu đã trộm bút máy của Hạ Ngữ Mặc?”
Từ Minh Lãng ngơ ngác.
“Tôi không trộm, là ấy cứ nhất quyết tặng cho tôi.”
Tôi đưa mắt từ cây bút sang mặt ta, hỏi thẳng:
“Tôi tặng hồi nào? Cây bút đó tôi để trong áo treo trong tủ, là tự tiện lấy đi.”
Từ Minh Lãng khựng lại, nhíu mày.
“Chẳng phải tôi đã từ chối cảm của sao? Cô có cần phải vu oan tôi trộm đồ không? Cô đừng vì sinh hận, tôi không chịu nổi đâu…”
Không ngờ da mặt ta lại dày đến mức này.
Cán bộ thôn đi cùng tôi, có vẻ do dự.
“Hạ Ngữ Mặc, cả thôn ai cũng biết có cảm với Từ Minh Lãng, chẳng lẽ chuyện này là do …”
Phải rồi, trước đây tôi Từ Minh Lãng chẳng hề giấu giếm, ai cũng biết tôi thích ta.
Nhưng điều đó không thể trở thành lý do để ta ngang nhiên lấy đồ của tôi.
Tôi lạnh lùng ta.
“Từ Minh Lãng, giữa chúng ta là quan hệ gì?”
Anh ta buột miệng:
“Hạ Ngữ Mặc, tôi rồi, tôi không thích .”
Tôi khẽ bật .
“Không thích tôi, sao lần nào cũng nhận quà? Còn tỏ vẻ bị ép buộc, đồ thì dùng rất thành thạo.”
Nói rồi tôi bước tới, rút cây bút khỏi tay ta.
“Đã từ chối rõ ràng thế, thì những món quà tôi từng tặng , trả lại hết đi. Kẻo để người ta nghĩ là tên ăn bám sống nhờ đàn bà.”
“Cô…”
Sắc mặt Từ Minh Lãng lúc trắng lúc xanh, chỉ biết trơ mắt tôi lục tung phòng ta một trận.
Quà tôi tặng trong mấy tháng qua nhiều đến nỗi hai tay không ôm hết, còn phải nhờ cán bộ thôn giúp mang hộ.
Nhà Từ Minh Lãng nghèo rớt mồng tơi, sống dư dả ở thôn phần lớn là nhờ tôi trợ cấp.
Nếu không vì tôi có tiền, muốn cưới tôi để ăn của để dành, thì kiếp trước ta cũng chẳng chịu cưới tôi gì.
Tôi vừa bước ra đến cửa, chợt quay lại.
Từ Minh Lãng tưởng tôi hối hận, vui mừng hiện rõ trong mắt, giả vờ thở dài:
“Cô ầm ĩ thế này gì chứ? Tuy giờ tôi không đồng ý, chúng ta vẫn có thể mà…”
Nhưng tôi lướt qua ta, tay với lấy chiếc ghế bên bàn học.
“Trước đây ghế nhà hỏng, lấy cái của nhà tôi mang về. Giờ cũng nên trả rồi chứ?”
Nói xong, tôi xoay người bỏ đi không ngoảnh lại.
Tôi đem tất cả quà tặng đem bán, cộng thêm số tiền còn lại ở nhà.
Tổng cộng đúng một nghìn đồng.
Đó là tài sản bố mẹ để lại cho tôi trước khi mất.
Chỉ cần sống bình thường, số tiền này đủ để tôi an ổn cả đời.
Nhưng sau những gì đã trải qua ở kiếp trước, tôi không muốn chỉ an phận.
Tôi biết vài chục năm tới, nền kinh tế đất nước sẽ thay đổi chóng mặt. Chỉ cần dám , chăm chỉ nỗ lực, ai cũng có cơ hội giàu lên.
Kiếp trước tôi tốn biết bao tiền bạc và công sức để giúp Từ Minh Lãng thành phú hộ.
Kiếp này, tôi sẽ tránh xa Từ Minh Lãng và Diệp Dao, tự mình dựng sự nghiệp, hướng đến tự do tài chính.
Sáng hôm sau, tôi nộp đơn xin nghỉ việc ở nhà máy.
Tôi quyết định lên thành phố ăn.
Thôn tôi ở khá hẻo lánh, phải đi xe khách mất sáu tiếng mới đến thành phố, mà xe chỉ chạy vào cuối tuần.
Vì thế tôi phải chờ thêm ba ngày nữa mới có thể rời đi.
Tối thứ Tư, mọi người lục tục kéo ghế ra quảng trường.
Hôm nay là ngày chiếu phim ngoài trời của thôn.
Tôi đang tập trung xem phim.
Không biết từ khi nào, Từ Minh Lãng đã ngồi xuống bên cạnh tôi, dúi một viên kẹo vào tay tôi.
“Còn giận à?”
Tôi lườm ta một cái, hất kẹo trả lại.
“Đồng chí Từ, hình như chúng ta không thân đến mức đó. Anh nên tránh xa tôi ra, kẻo Diệp Dao hiểu nhầm thì phiền.”
Từ Minh Lãng cũng chẳng giận, vẫn mặt dày ghé sát lại.
“Ngữ Mặc, biết em đang giận. Thế này nhé, em mua cho một chiếc xe đạp Phượng Hoàng, sẽ suy nghĩ đến chuyện quen nhau với em…”
Chương 3
Một chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng giá gần hai trăm đồng.
Từ Minh Lãng cứ tưởng tôi ta đến điên cuồng, không tin tôi thực sự sẽ từ bỏ, nghĩ rằng mấy hành khác thường của tôi chỉ là đang giận dỗi, nên mới dám mở miệng đòi hỏi trắng trợn như .
Kiếp trước, tôi không chịu nổi sự dỗ dành của ta, đã thật sự mua xe đạp cho .
Nhưng mua xong rồi, phía sau xe không hề có chỗ cho tôi — ghế sau mãi mãi thuộc về Diệp Dao.
Nghĩ đến đây, tôi bất ngờ cất cao giọng:
“Đồng chí Từ, tôi thật sự không có hứng thú với . Làm ơn đừng tiếp tục quấy rầy tôi nữa.”
“Nếu thực sự muốn có xe đạp đến , thì hãy tự mình lao kiếm tiền mà mua, đừng có mơ mộng đến tiền của một mồ côi như tôi!”
Giọng tôi át hẳn tiếng nhạc trong phim.
Mọi người xung quanh nghe thấy liền ngoái đầu lại hóng chuyện.
Từ Minh Lãng đứng sững tại chỗ, xấu hổ đến mức mặt đỏ như gấc, không biết phải sao.
Ngay giây tiếp theo, ta thoáng thấy bóng dáng Diệp Dao liền luống cuống đứng bật dậy, quay sang tôi lớn tiếng mắng:
“Hạ Ngữ Mặc, đừng có nhăng cuội! Rõ ràng là cứ đeo bám tôi suốt, ai trong thôn mà chẳng biết bám lấy tôi như cao dán dính chặt không buông!”
“Ai tôi bảo mua xe? Cô nghe nhầm rồi, tôi chỉ là tôi muốn mua xe đạp, chứ tôi chưa từng cho phép ngồi lên xe của tôi!”
Tôi nhạt:
“Vậy tôi rất mong sớm thấy chiếc xe đạp của !”
Bạn thấy sao?