Trọng sinh về năm 1978, việc đầu tiên tôi chính là giấu đi giấy báo trúng tuyển đại học của mình.
Bởi vì kiếp trước, vị hôn phu Vương Khánh Chi đã lừa tôi rằng tôi trượt đại học.
Sau khi trí thức trẻ về quê, tôi – một người không thể học đại học – đã kết hôn với ta.
Những năm tháng sau đó, tôi không chỉ phải chăm sóc mẹ chồng bị liệt, mà còn vất vả nuôi hai đứa con không ra gì.
Mãi đến lúc sắp chết, tôi mới nhận bưu kiện của Cố Song Song.
Nhìn thấy những bức ảnh tứ của ta và Vương Khánh Chi, tôi mới bàng hoàng nhận ra – ta đã để ta giả danh tôi để vào đại học.
Giờ đây sống lại một lần nữa, tôi một tờ giấy báo giả và nhét vào phong bì y như cũ.
Tôi muốn xem thử, khi vào tù rồi, hai kẻ đó còn có thể nhau đến chết đi sống lại không!
1
“Tiểu Quyên, em có đang nghe không?”
Tâm trí tôi trống rỗng, cơ thể loạng choạng suýt ngã.
Vương Khánh Chi vội vàng đỡ tôi ngồi xuống ghế:
“Con đến ngày dễ bị thiếu máu, đã bảo em ở nhà nghỉ ngơi rồi, sao còn chạy ra ngoài thế này!”
Nhìn người đàn ông trẻ tuổi, khôi ngô trước mặt, tôi vẫn còn chút hoang mang.
“Anh đã mượn xe đạp rồi, em cứ nghỉ đi, sẽ thay em đến bưu điện.”
Giọng ta dịu dàng như thể hết mực quan tâm.
Bưu điện?
Đồng tử tôi co lại, cả người run lên.
Nhìn căn nhà gạch quen thuộc trước mắt, tờ lịch vạn niên cũ kỹ trên tường, tôi chạy vội đến bể nước.
Chỉ đến khi thấy khuôn mặt 18 tuổi của mình phản chiếu trong đó, tôi mới thực sự nhận thức .
Tôi đã trọng sinh.
Trở về năm 1978, năm thứ hai kể từ khi đất nước khôi phục kỳ thi đại học!
“Tiểu Quyên, em uống chút nước nóng đi, đi một lát rồi về.”
Thấy tôi không gì, Vương Khánh Chi xoay người định rời đi.
Tôi nhanh tay giữ chặt lấy ta.
Vương Khánh Chi sững sờ:
“Tiểu Quyên, em sao ?”
Nhìn ánh mắt dò xét của ta, tôi hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự hận thù trong lòng.
Tôi giữ giọng điệu bình thản như trước:
“Khánh Chi, em không sao, em đã xin phép đội trưởng rồi. Anh cứ lo việc của đi, em tự đến bưu điện .”
Nhìn người đàn ông đã cùng tôi lớn lên từ nhỏ, nếu không tự mình trải qua tất cả, có đánh chết tôi cũng không tin ta lại có thể giấu giếm ra những chuyện như !
Nghe tôi muốn tự đi, trong mắt Vương Khánh Chi lóe lên một tia hoảng loạn.
“Tiểu Quyên, em xem em kìa, yếu ớt đến mức đứng còn không vững!
Hơn nữa, từ đây đến trấn nhỏ hơn hai mươi cây số, em đâu biết đi xe đạp, chẳng lẽ định đi bộ sao?”
Kiếp trước cũng y như .
Vương Khánh Chi lấy lý do quan tâm, nhất quyết muốn đi lấy thư giúp tôi.
Khi đó, tôi tin tưởng ta, tin vào cảm của chúng tôi, chẳng chút nghi ngờ mà đồng ý.
Nhưng giờ phút này, vào ánh mắt đầy tính toán của ta, tôi chỉ thấy ghê tởm.
Dù trong lòng ngập tràn căm phẫn, ngoài mặt tôi vẫn bình tĩnh, thản nhiên dối:
“Khánh Chi, em đã nhờ Đại Ngưu ở đầu làng rồi.
Hôm nay ấy tiện đường lên trấn, em đi nhờ xe kéo của ấy.”
Nói xong, tôi khoác áo rồi lao ra ngoài.
Nhưng Vương Khánh Chi lại chặn trước mặt tôi:
“Tiểu Quyên, em sao thế? Sao tự nhiên lại xa cách với như ?”
Kiếp trước, Vương Khánh Chi quay về với vẻ mặt ủ rũ, rằng kỳ thi lần này, cả ta và tôi đều trượt.
Tôi buồn bã, chưa từng nghĩ đến việc kiểm tra lại thông tin.
Anh ta còn an ủi tôi bằng vẻ chân thành:
“Tiểu Quyên, dù em không đậu đại học, vẫn muốn cưới em.
Trong lòng , em không thể bị đánh giá chỉ bởi một tờ giấy báo trúng tuyển!”
Khi ấy, tôi còn cảm vì nghĩ rằng mình đã gặp một người đàn ông tốt.
Nhưng tôi đâu ngờ, tất cả chỉ là giả dối!
Bề ngoài lời đẹp đẽ, sau lưng lại âm thầm giấu đi giấy báo trúng tuyển của tôi, để nhân của ta thế chỗ tôi vào đại học.
Đáng thương thay, tôi chẳng hay biết gì, ngây ngốc đồng ý lấy ta, cứ thế bước vào một cuộc hôn nhân bi kịch.
Kết hôn xong, tôi ngày đêm vất vả chăm sóc mẹ chồng liệt giường, lo cho gia đình, đến khi có con lại càng không còn cơ hội thi lại.
Còn Vương Khánh Chi thì sao?
Sau khi trí thức trẻ về quê một năm – cũng chính là năm đầu tiên sau khi chúng tôi kết hôn – vì chẳng phải việc nhà, ta đã dễ dàng đỗ đại học.
Từ đó, chúng tôi bắt đầu cuộc sống ly thân suốt ba năm trời.
Đến khi tốt nghiệp, ta lập tức phân công lên thành phố việc.
Tôi đã bao lần muốn đi theo ta lên thành phố, ta luôn viện cớ mẹ già không muốn rời quê hương, bảo tôi phải biết thông cảm.
Mãi đến lúc sắp chết, tôi mới thấy những bức ảnh du lịch của ta và nhân qua từng năm.
Nhìn thấy tờ giấy báo trúng tuyển đại học đã ố vàng, tôi mới hiểu ra…
Thì ra trong khi tôi từ bỏ ước mơ, cặm cụi hi sinh vì gia đình ta, thì ta lại vui vẻ sống hạnh phúc bên người khác.
Tôi hối hận!
Hối hận vì đã tin vào những lời ngon ngọt của Vương Khánh Chi mà kết hôn quá sớm!
Càng hối hận hơn khi cả đời mình lại sống vì người khác!
Nhưng may thay, bây giờ tôi đã sống lại.
Tôi và Vương Khánh Chi vẫn chưa kết hôn.
Tôi không cần phải chăm sóc bà mẹ chồng vừa liệt vừa khó tính.
Cũng không cần phải lo cho hai đứa con bất hiếu.
May quá! May mà mọi thứ vẫn còn kịp thay đổi!
Lần này, Vương Khánh Chi muốn ngăn tôi ư?
Nằm mơ đi!
2
Tôi mạnh tay đẩy Vương Khánh Chi ra.
Anh ta không kịp đề phòng, lảo đảo suýt ngã.
Nhíu mày, ta trách tôi:
“Tiểu Quyên, sao em thô lỗ !”
Trước đây, Vương Khánh Chi thích tôi vì tôi dễ bảo.
Chỉ cần ta cau mày một chút, tôi liền ngoan ngoãn nhận sai.
Nhưng bây giờ, tôi không còn chiều theo ta nữa.
Tôi chỉ tay về phía cửa, nơi các trí thức trẻ khác đang việc:
“Mọi người ai cũng có phần việc của mình.
Tôi đã bù từ hôm qua để xin nghỉ hôm nay.
Nếu không đi , thì đừng mong nhận lương thực.”
Trước đây, Vương Khánh Chi luôn lấy lý do ôn thi đại học để xin nghỉ.
Nếu không phải tôi chia sẻ lương thực cho ta, ta đã sớm đói đến nỗi gầy rộc đi rồi.
Sau này tôi mới biết, cái gọi là “chuẩn bị thi đại học” thực ra là ta chạy đi tìm Cố Song Song ở đoàn văn công.
Bởi vì biết tôi sẽ không để ta bị đói, nên ta mới dám ngang nhiên như !
Vương Khánh Chi là người trọng sĩ diện.
Bị tôi mỉa mai ăn bám trước mặt mọi người, ta không chịu nổi.
“Lý Diệp Quyên, em đắc ý cái gì?
Làm như em có thể thi đậu đại học !
Anh có lòng tốt giúp em, mà em lại trở mặt với .
Đúng là chó cắn áo rách, không biết ai tốt với mình!”
Tôi chẳng buồn đôi co với ta.
Mặc kệ Vương Khánh Chi vẫn đang lải nhải, tôi nhanh chóng lao ra ngoài.
Cái chuyện đi nhờ xe kéo của Đại Ngưu chỉ là tôi bịa ra thôi.
Kiếp trước tôi không biết đi xe đạp, bây giờ, tôi đã sống thêm 50 năm.
Chuyện nhỏ nhặt như đạp xe chẳng lẽ lại khó tôi?
Nhân lúc Vương Khánh Chi không để ý, tôi vội vàng nhấc xe lên, đạp mạnh một cái, lao thẳng đến trấn trên.
Sau khi lấy giấy báo trúng tuyển, tôi lập tức đề phòng.
Tôi một bản giấy báo giả rồi nhét vào phong bì.
Kiếp trước, Vương Khánh Chi luôn tự hào khoác lác rằng mình có bản lĩnh, khiến Cố Song Song một lòng theo ta.
Lần này, tôi muốn xem thử – nếu cả hai cùng vào tù, liệu họ còn có thể nhau say đắm không!
Về đến nhà, tôi lật cuốn lịch ra, dùng bút khoanh tròn vào ngày 25 trong tháng này.
Đây là ngày trí thức trẻ trả về quê.
Chỉ còn 5 ngày nữa, chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này.
Chỉ có điều, Vương Khánh Chi trượt đại học, nên ta sẽ phải về quê.
Còn tôi, tôi sẽ lên thủ đô để học đại học!
Vừa đánh dấu xong, tôi bỗng nghe tiếng đập cửa dồn dập.
“Không xong rồi, có chuyện lớn rồi!”
“Lý trí thức, có trong đó không?”
Tôi mở cửa, thấy một trí thức trẻ đang thở hổn hển tôi.
“Trí thức trẻ Vương không biết vì lý do gì, đánh nhau với người ta rồi!
Cô mau ra xem đi!”
Trong làng, ai cũng biết tôi và Vương Khánh Chi có quan hệ thân thiết.
Thế nên khi ta gặp chuyện, người ta lập tức chạy đến tìm tôi.
Khi tôi đến nơi, Vương Khánh Chi đã bị mọi người kéo ra.
Đầu ta sưng một cục to tướng, ta chẳng lo cho mình mà chỉ quan tâm dỗ dành Cố Song Song – ta đang khóc lóc đáng thương bên cạnh.
Nhìn thấy tôi, Vương Khánh Chi giật mình, lập tức kéo giãn khoảng cách với Cố Song Song.
Người đánh nhau với ta không ai khác, chính là một kẻ đang theo đuổi Cố Song Song.
Hai người xô xát khi Vương Khánh Chi “ hùng cứu mỹ nhân”.
Kiếp trước, vì bận đi lấy giấy báo trúng tuyển cho tôi, chuyện này chưa từng xảy ra.
Nhưng lúc này đây, khi thấy ta ôm Cố Song Song vào lòng, dịu dàng che chở…
Tôi chỉ cảm thấy chẳng có chút cảm gì.
Quay về chỗ ở.
Vương Khánh Chi thấy tôi im lặng, tưởng rằng tôi đang ghen nên không vui, trong lòng thầm đắc ý vì nghĩ rằng chuyện ban ngày đã ta xoay chuyển thế.
Mắt ta lộ ra vài phần đắc ý, dò xét mở miệng:
“Tiểu Quyên, với ấy không quen biết, em đừng hiểu lầm.”
Chạy đến đoàn văn công bao nhiêu lần rồi mà còn dám là không quen biết.
Nhưng tôi không muốn rắc rối thêm, chỉ hờ hững đáp một tiếng:
“Ừ.”
Vương Khánh Chi như trút gánh nặng, lập tức tiến đến nắm tay tôi, giọng gấp gáp:
“Tiểu Quyên, em lấy thư chưa? Là giấy báo trúng tuyển đúng không? Em đậu đại học chứ?”
Tôi khẽ thở dài, bắt đầu bịa chuyện:
“Hầy, xe kéo của Đại Ngưu bị hỏng rồi, có lẽ mai phải đi thêm chuyến nữa.”
Nghe , Vương Khánh Chi mừng rỡ ra mặt!
Anh ta nhướng mày, ra vẻ rộng lượng ban phát:
“Tiểu Quyên, ba đã giúp xin công việc ở hợp tác xã.
Em cứ yên tâm, dù em có đậu hay không, cũng chỉ cưới mình em thôi!”
Kiếp trước, chính vì câu này mà tôi đã lãng phí cả đời.
Giờ đây, tôi chỉ thấy buồn .
Ha! Cái gì mà chỉ cưới mỗi tôi?
Nếu tôi đậu đại học, ta sẽ lấy hôn nhân cái cớ để trói buộc tôi.
Nếu tôi trượt, sau khi kết hôn, tôi sẽ phải gánh vác cả gia đình ta, còn ta thì lại sống thoải mái bên nhân .
Không thể không , Vương Khánh Chi à…
Anh đúng là tính toán quá giỏi!
Nhưng tiếc quá.
Lần này, đừng hòng đạt mục đích!
3
Giống như kiếp trước, sau khi từ trấn trên trở về, Vương Khánh Chi tôi không đậu đại học.
Sau đó, ta lại ra vẻ thương , mấy lời an ủi.
Tôi “buồn bã” một lúc, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Những ngày tiếp theo, tất cả trí thức trẻ đều bận rộn chuẩn bị về quê.
Tôi cũng .
Khác ở chỗ, người khác thì gói ghém quà cáp mang về cho bố mẹ.
Còn tôi, tôi đem số đặc sản mà đội phát cho đi bán lấy tiền, để dành cho việc học.
Tôi nghĩ, giống như kiếp trước, Vương Khánh Chi sẽ lén lút qua lại với Cố Song Song, để tránh tôi nghi ngờ.
Bạn thấy sao?