Các nữ thanh niên trí thức đều tỏ vẻ khinh thường, còn Chu Tình Vũ vốn luôn thích, giờ lại trở thành đối tượng bị dè bỉu.
Cô ta cố giữ bình tĩnh, cắn môi :
“Đúng , Cảnh Thâm vay tiền tôi, rồi lấy vòng này thế chấp, tôi không hề biết đó là tín vật đính ước của ấy.”
Nghe , tôi lớn hơn nữa.
Sắc mặt Họa Cảnh Thâm ngày càng khó coi, giận quá hóa thẹn, không còn giữ bộ dạng dịu dàng như trước.
“Hứa Thư Nhã, em đừng chuyện nữa. Về nhà với , cái gì không phải của em, mãi mãi không phải của em!”
“Nói hay lắm! Câu này hai người cũng nên nhớ kỹ.”
Tôi lạnh lùng quét mắt Họa Cảnh Thâm và Chu Tình Vũ.
Chính bọn họ mới là những kẻ đã đánh cắp cả cuộc đời tôi.
Lợi dụng sự ý của đám đông, tôi lập tức quay đầu chạy về trạm thanh niên trí thức.
Dạo này là mùa nông nhàn, chỉ cần việc nửa ngày là có thể nghỉ.
Tôi may mắn, vừa kịp bắt gặp Triệu Ôn khi ta chuẩn bị ra ngoài.
Nếu lúc nãy tiếp tục dây dưa với Họa Cảnh Thâm, chắc chắn tôi đã bỏ lỡ cơ hội này.
“Cô muốn về thành phố sao?”
Triệu Ôn có chút kinh ngạc, vì ta biết chuyện tôi và Họa Cảnh Thâm sắp kết hôn.
Tôi không giải thích nhiều, chỉ vội vàng nhờ ta giúp đỡ.
Sau một lúc trầm ngâm, cuối cùng ta cũng tiết lộ rằng danh sách hồi hương đã có từ lâu, toàn bộ do đội trưởng nắm giữ.
Ngay cả ta cũng chỉ biết nhờ quan hệ trong nhà, vốn đang định đến tìm đội trưởng hỏi thăm.
Dù sao, danh sách vẫn chưa công bố, nên không tiện ầm lên.
Có Triệu Ôn đi cùng, đội trưởng không chịu nổi áp lực, chẳng mấy chốc đã lấy danh sách ra.
Đến ngày công bố, danh sách không hề có tên tôi, chỉ có Chu Tình Vũ.
Tôi không tin, lập tức tìm đội trưởng để hỏi cho rõ.
Nhưng thái độ của ông ta không còn nhiệt như trước, thậm chí còn lười biếng đáp lời.
“Trên gửi xuống thế nào thì là như .”
Tôi lạnh, xé toạc danh sách trên bảng thông báo, rồi ngồi xe ngựa thẳng đến công xã.
Vừa hay nhân viên phụ trách ghi danh hồi hương vẫn chưa tan ca.
Tôi vội vàng nhờ ta kiểm tra danh sách của thôn Đại Thủy, đồng thời đưa ra thư giới thiệu của thanh niên trí thức.
Anh ta kiên nhẫn xem xét rồi chậm rãi trả lời:
“Danh sách của các đã gửi đi từ lâu, trong đó có cả tên .”
“Nhưng chính chồng đã đến công xã, rằng không muốn về thành phố, nên chúng tôi đã gạch tên đi.”
4
“Tôi căn bản không có chồng!”
“Những người cùng ta lên công xã đều có thể chứng, nên chúng tôi mới tin.”
Người nhân viên đưa cho tôi xem văn bản, bên trên có cả chữ ký và dấu vân tay của Họa Cảnh Thâm.
Hắn ta viện lý do tôi bị bệnh, không tiện đến công xã, nên đã tự nguyện từ bỏ suất hồi hương.
Tôi cầm lấy tờ giấy, đọc đi đọc lại nhiều lần, ngọn lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội.
Hắn ta lấy tư cách gì mà quyết định thay tôi?!
“Tôi muốn tố cáo đội trưởng thôn Đại Thủy lạm quyền, cố ý hãm thanh niên trí thức!”
Chuyện này mà không có bàn tay của đội trưởng nhúng vào, tôi tuyệt đối không tin.
Không có ông ta, Họa Cảnh Thâm sao biết danh sách hồi hương?!
Nhưng tôi không hiểu, tại sao ông ta lại giúp hắn ta? 1 n/g ay l/a m c/o t /h a n
Nhân viên công xã có chút khó xử, vì tôi không có bằng chứng xác thực.
Cảm giác bất lực dâng lên trong lòng, từ đây quay lại thôn Đại Thủy phải mất đến tận chiều tối, chưa đến chuyện đưa người đến chứng, càng là chuyện viển vông.
Đúng lúc đó, một giọng trầm ổn vang lên từ phía sau.
“Đồng chí nhỏ, muốn tố cáo ai? Tôi là bí thư, có oan khuất gì cứ với tôi.”
Từ bên ngoài, một nhóm người bước vào.
Dẫn đầu là một người đàn ông có gương mặt hiền hậu, chỉ cần liếc một cái, tôi lập tức nhận ra đó là Bí thư Ngô.
Kiếp trước, tôi một mình nuôi con khổ sở ở vùng quê, chính ông ấy đã nhiều lần giúp tôi ít gạo, ít lương thực để tôi cầm cự qua ngày.
Nhưng sau đó, ông bị người khác vu oan, bị cách chức điều tra.
Khi ấy, tôi vừa kiệt quệ, vừa lo gom góp tiền vốn cho Họa Cảnh Thâm, nên hoàn toàn không để tâm đến kết cục của ông.
Giờ gặp lại, lòng tôi tràn đầy hối hận.
Không ngờ đời này, ông vẫn là quý nhân của tôi.
Bên cạnh Bí thư Ngô là Thư ký Trần, người này cũng rất thân thiện, lên tiếng viên:
“Đừng sợ, Bí thư Ngô nổi tiếng là người hết lòng vì dân.”
Tôi lập tức nắm bắt cơ hội, không chút do dự:
“Tôi đã nghe danh Bí thư Ngô từ lâu, đúng lúc có chuyện cần nhờ ngài giúp đỡ.”
Cơ hội đã bày ra trước mắt, nếu không nắm lấy thì quá phí phạm.
Chỉ khác kiếp trước, lần này tôi sẽ dốc toàn lực để báo đáp ông ấy.
Trở lại thôn Đại Thủy
Khi chúng tôi quay về thôn, trời đã tối đen.
Bí thư Ngô vô cùng giản dị, cùng tôi ngồi xe bò trở lại, nên không thu hút quá nhiều sự ý.
Vừa đến nơi, tôi lập tức nhảy xuống xe, chạy thẳng đến nhà họ Họa.
Tôi còn dặn họ đi chậm một chút, để có thể quan sát mọi chuyện rõ ràng hơn.
Lúc này, cả thôn đã ăn xong bữa tối, mọi người ra ngoài hóng gió.
Thấy tôi, ai cũng hào hứng chào hỏi, có người còn thì thầm bàn tán.
Những điều đó tôi không bận tâm, chỉ một cước đạp bay cửa nhà họ Họa.
Thật trùng hợp, Chu Tình Vũ cũng đang ngồi ăn cơm bên trong.
Bố mẹ Họa Cảnh Thâm đối xử với ta còn tốt hơn tôi gấp trăm lần, trong bát đầy ắp thịt.
Còn tôi, nếu muốn có một bữa ăn, trước tiên phải việc, nếu không sẽ bị xem là đồ lười biếng, chỉ biết ăn bám.
Họa Cảnh Thâm vốn đã bị tôi mất mặt mấy lần, vừa thấy tôi, lập tức bỏ đũa xuống.
“Còn biết quay về à?”
“Hứa Thư Nhã, đừng trách tôi không cho em cơ hội! Chính em tự chuyện, cả thôn chê tôi!”
“Thư Nhã, xin lỗi, hay là… tớ nhường bát thịt này cho cậu nhé?”
Chu Tình Vũ đảo mắt, lập tức giả bộ thảo mai nhường lại bát cơm đầy thịt cho tôi.
Mẹ Họa không giấu khinh thường, đứng bật dậy, lớn tiếng quát:
“Cô đã không muốn ở bên Cảnh Thâm, sao không sớm? Nhận đủ lợi ích rồi mới đòi bỏ chạy à?”
Tôi chẳng buồn quan tâm đến bà ta.
“Họa Cảnh Thâm, ai cho phép lên công xã giả mạo chồng tôi?!”
Nói dứt lời, tôi vớ lấy một cây gậy bên cạnh, bước thẳng về phía Họa Cảnh Thâm.
Sắc mặt hắn ta cứng đờ, ngồi thẳng dậy.
“Gì cơ? Em… em lên công xã?”
“Nếu tôi không đi, sao biết chuyện này?”
“Ai cho cái quyền lớn như hả?!”
“Em không trở về thành phố, không phải có nghĩa là chúng ta phải kết hôn sao… A! Sao em lại đánh ?!”
Tôi ra tay rất nặng, không hề nương tay.
Họa Cảnh Thâm không tránh kịp, chạy khắp sân kêu .
5 – Làng trên xóm dưới bu lại xem kịch vui
Dân làng nghe thấy tiếng hét, vội vàng kéo đến hóng chuyện, không bao lâu đã vây kín cổng nhà họ Họa.
Mẹ Họa vội lao lên ngăn cản, tôi thuận tiện vung gậy sang một bên.
Chỉ là tôi vô đánh trúng bà ta trong lúc tức giận, ít nhất trong mắt người ngoài là .
Bố Họa hôm nay khác hẳn mọi ngày, cầm ngay cây chổi lên đánh Họa Cảnh Thâm còn mạnh hơn cả tôi.
Rõ ràng bình thường ông ta là người thương hắn ta nhất.
Tất cả mọi người đều ngây ra, mẹ Họa cũng quên luôn việc vừa bị tôi đánh, vội vàng chạy tới kéo chồng mình lại.
Chu Tình Vũ cũng không thể tiếp tục đứng , ta muốn xông lên giúp đỡ cũng bị đánh mấy cái, tay đỏ lên.
Ban đầu, Họa Cảnh Thâm né tránh rất nhanh, vừa thấy Chu Tình Vũ cũng bị thương, lập tức đau lòng.
“Ba, ba gì ! Ba đánh cả Tình Vũ đau rồi!”
“Không sao đâu.”
Trước mặt nhà họ Họa, hình tượng của ta luôn hoàn hảo, nên tất nhiên không thể vì chút chuyện này mà tức giận.
Dù gương mặt đã căng cứng đến mức sắp không chịu nổi, Chu Tình Vũ vẫn cắn răng nhịn đau, phất tay tỏ vẻ không sao.
Sau tiếng hét của hắn, rốt cuộc bố Họa cũng dừng tay.
Ông ta đỡ lấy thắt lưng, quay đầu gượng với tôi.
“Thư Nhã, dạy dỗ thằng nhóc này thay cháu rồi, cháu đừng có kích nữa nha!”
Tôi hạ gậy xuống, không hề mắc bẫy.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao hôm nay ông ta lại đột nhiên có hành kỳ lạ như .
Hóa ra là muốn dùng cách này để ép tôi tha thứ cho Họa Cảnh Thâm.
Dù sao thì hắn cũng bị chính cha ruột đánh, nếu tôi tiếp tục chuyện, sẽ thành quá đáng trong mắt mọi người.
Nhưng nếu là tôi của kiếp trước, có lẽ còn bị chiêu này lừa gạt.
Giờ đây, hành đó chỉ càng tăng thêm nỗi hận trong lòng tôi.
“Bác Họa, câu này của bác tôi không thể đồng .”
“Rõ ràng chính hắn ta giả danh chồng tôi lên công xã, cầu họ gạch tên tôi khỏi danh sách hồi hương, những chuyện này không phải sự thật sao?”
“Thư Nhã, biết cháu thằng nhóc này, có gì cũng đừng quá lên. Ầm ĩ thế đủ rồi, dù sao hai đứa cũng sắp kết hôn mà.”
Ánh mắt hẹp dài của ông ta quét qua tôi, mang theo vẻ đe dọa.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ mặt thật của ông ta. 1 n/g /ay / m c/o t h /a n
Kiếp trước, tôi cam chịu lụng, ngoan ngoãn nghe lời, ông ta giống như người vô hình, chẳng bao giờ xuất hiện.
Giờ đây, cuối cùng cũng chịu lộ bản chất.
Dân làng lộ ra vẻ đã hiểu rõ chuyện này từ lâu.
Không ai tin tôi thực sự không muốn kết hôn với Họa Cảnh Thâm, tất cả chỉ cho rằng tôi đang giận dỗi.
Tốt lắm.
Tôi cố bảo Bí thư Ngô đến muộn một chút, chính là để ông ta tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.
Những người thân thiết với nhà họ Họa liên tục khuyên tôi đừng tính toán quá nhiều.
Có người thì tỏ rõ sự khinh thường với tôi.
“Thư Nhã, con chưa ăn cơm đúng không? Mau vào ăn đi, mọi người cũng mau về ăn cơm đi!”
Mẹ Họa lúc này đã nhận ra dụng ý của chồng, lập tức phụ họa theo.
Ở nông thôn, mọi chuyện thường như .
Lúc có chuyện thì kéo nhau ra xem, xem xong rồi lại tản đi.
Dù sao cũng là việc nhà người ta, không ai thực sự muốn nhúng tay vào.
May mắn là hôm nay tôi gặp lại Bí thư Ngô.
Nếu không, tôi thật sự không dám tưởng tượng chuyện sau này sẽ thành thế nào.
Ngay giây tiếp theo, Bí thư Ngô dẫn theo Thư ký Trần, tách đám đông đi vào, ánh mắt u ám lạnh lẽo.
“Tôi muốn xem thử, ai dám ức hiếp dân thường ngay trước mặt tôi!”
Người dân thôn Đại Thủy rất ít khi lên công xã, nên hoàn toàn không nhận ra Bí thư Ngô.
Vốn dĩ đang định rời đi, khi nghe thấy lời này, tất cả đều đứng khựng lại.
Lúc này, đội trưởng thôn cũng vội vã chạy đến, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ông ta nhanh chóng nở nụ lấy lòng.
“Bí thư Ngô, sao ngài không báo trước để chúng tôi tiếp đón chu đáo?”
“Chẳng lẽ tôi phải cho các người thời gian để che đậy sai lầm của mình sao?”
“Nếu không đích thân đến đây, tôi còn không tin rằng ngay trong tổ chức cũng có kẻ lộng quyền ức hiếp người khác!”
6
Đội trưởng thôn cũng thuộc bộ máy của công xã, ông ta siết chặt nắm tay, ánh mắt tối sầm, trừng thẳng vào tôi.
Trên đường đến đây, chắc chắn ông ta đã nghe kể về trò hề xảy ra trong thôn.
Tôi chẳng hề sợ hãi, ngước mắt thẳng vào ông ta.
Những người khác thấy đội trưởng có vẻ e dè, cũng bắt đầu nhận ra Bí thư Ngô không phải người bình thường, lập tức thay đổi thái độ.
Bố Họa là người đầu tiên bước lên lấy lòng.
“Hóa ra là Bí thư Ngô của công xã, lâu nay tôi đã nghe danh ngài là Bao Thanh Thiên sống, hôm nay diện kiến quả nhiên danh bất hư truyền!”
Thư ký Trần lạnh lùng cất giọng:
“Đồng chí, xin đừng tâng bốc quá mức.”
“Bí thư Ngô của chúng tôi sẽ không vì những lời hay ho mà thiên vị bất kỳ ai!”
Ông ta ngẩng cao đầu, tay cầm giấy bút, bắt đầu ghi chép.
Tôi đứng bên cạnh, chứng kiến tất cả, không khỏi thầm may mắn vì đã tìm hai người này đến giúp.
Sắc mặt của Họa Cảnh Thâm và Chu Tình Vũ đều khựng lại.
Bạn thấy sao?