1
Nhìn bộ dạng đề phòng của trúc mã, trong lòng tôi chỉ cảm thấy may mắn, tôi đã quay lại đúng lúc.
“Tôi không cản , tôi đến để tiễn , chúc và Lý Lăng Chi hạnh phúc viên mãn.”
Nỗi đau khó sinh, sự bất lực khi con ch khiến trái tim tôi nặng trĩu, sống lại một đời, tôi đã thấu người đàn ông nhu nhược này, buông bỏ lòng tốt, tôn trọng số phận của người khác.
Triệu Vân Đình có chút sững sờ, không ngờ tôi không cản ta.
“Em… em không cản ? Vậy em có với bố mẹ không?”
“Không.”
Tôi dứt khoát , của hai người thật vĩ đại, tôi nào dám cản.
Kiếp trước, tôi hy vọng ta đừng lãng phí tài năng của mình, nếu muốn cho Lý Lăng Chi cuộc sống tốt đẹp, có bằng cấp tốt quả thực rất quan trọng.
Lúc đó ta nghe lời khuyên của tôi, lại khiến Lý Lăng Chi thất vọng, Lý Lăng Chi lên tàu rời đi một mình.
Kiếp trước, tôi đã trả giá cho việc can thiệp vào số phận của người khác.
Kiếp này, tôi không muốn “nợ” bọn họ nữa.
Lúc này, một từ xa xách hành lý chạy tới, thấy Triệu Vân Đình rất vui vẻ, khi phát hiện ra tôi cũng ở đó, liền trở nên đề phòng.
“Trần Chiêu, cậu đến gì?”
Tôi lùi lại vài bước, trước đây đúng là tôi không hiểu chuyện, chia rẽ uyên ương, kiếp này hai người cứ khóa chặt lấy nhau đi.
Tôi không muốn dây dưa với bọn họ nữa, chằm chằm vào bọn họ, mở miệng :
“Tôi chỉ đến tiễn biệt, yên tâm, chuyện của hai người tôi không với ai, rồi, xe cũng sắp chạy rồi, chúc hai người sau này thuận buồm xuôi gió.”
Tôi quay người bỏ đi, Triệu Vân Đình muốn lại thôi, dưới ánh mắt mong đợi của Lý Lăng Chi, đã quyết tâm lên xe.
Về đến nhà, tôi sắp xếp lại hình hiện tại, hiện tại tôi còn một tuần nữa là đến kỳ thi đại học.
Năm đó, thành tích của tôi rất tốt, ngày thi đại học lại bị đau bụng, dẫn đến việc thi không tốt, vào một trường sư phạm, sau khi tốt nghiệp thì dạy lớp 12.
Tuy tôi giáo viên, vẫn canh cánh trong lòng về những bài thi trượt năm đó, tôi đã xem đi xem lại đề thi đại học năm đó, còn bị Triệu Vân Đình nhiều lần tôi quá coi trọng mất.
Bây giờ, cuối cùng tôi cũng có cơ hội bù đắp tiếc nuối, tôi mở sách giáo khoa bắt đầu ôn tập dựa theo ký ức kiếp trước.
Đang bài tập, một tiếng hét gián đoạn dòng suy tư của tôi.
Mẹ Triệu ở nhà bên cạnh cuối cùng cũng thấy bức thư con trai để lại, suy tàn, lúc này, bà ta đang dùng sức đập cửa nhà tôi.
Tôi mở cửa, thấy mẹ Triệu đầy mặt tức giận.
“Chiêu Chiêu, cháu có biết Vân Đình và một nữ cùng lớp cháu bỏ đi không? Bây giờ bọn nó đi đâu rồi?”
Tôi thể hiện vẻ mặt ngạc nhiên một cách vừa phải.
“Cái gì? Cháu không biết, gần đây cháu đang ôn tập nên không ý đến Vân Đình, dì vẫn nên nhanh chóng đi tìm đi.”
Mẹ Triệu, mẹ chồng kiếp trước của tôi, cực kỳ khó hòa hợp.
Trước khi tôi kết hôn với Triệu Vân Đình, bà ta đối xử với tôi như con ruột, sau khi kết hôn lại chê bai tôi đủ điều, khi thì chê tôi thu nhập thấp chưa có con, khi thì chê tôi học vấn thấp, không có bằng đại học Bắc Kinh như Triệu Vân Đình… Tóm lại là gì cũng chê.
“Ôi… sắp thi đại học rồi, thằng con trai này của tôi sao lại đi cùng con nhỏ đó chứ?”
Mẹ Triệu suy sụp đến mức chửi bới om sòm, tôi lạnh lùng , vừa đúng lúc bố mẹ tôi tan ca về, sau khi hiểu rõ hình thì khuyên mẹ Triệu nhanh chóng đi tìm người, cuối cùng tôi cũng yên tĩnh.
2
Cuối cùng cũng đến ngày thi đại học, tôi chuẩn bị đầy đủ đồ đạc lên đường ra trận.
Vừa ra khỏi cửa, liền thấy bố Triệu xách một túi bữa sáng đứng ở cửa.
Để tránh trạng đau bụng như kiếp trước, hôm nay tôi đều tự nấu bữa sáng rồi mới ra ngoài.
“Chiêu Chiêu, hôm nay cháu thi đại học, Vân Đình không hiểu chuyện bỏ đi, cháu lớn lên, cháu cũng là con của , cháu cầm lấy bữa sáng này ăn đi.”
Tôi bố Triệu với vẻ trầm ngâm, đột nhiên nhớ tới kỳ thi đại học kiếp trước, Triệu Vân Đình đã mang bữa sáng của mình đến nhà chúng tôi ăn cùng, cũng là bố ta đặc biệt cho chúng tôi.
Hai nhà chúng tôi quan hệ tốt, thường xuyên qua lại, Triệu Vân Đình từ nhỏ đã thường xuyên đến ăn cơm.
Nhưng sau khi Triệu Vân Đình bỏ đi, nhà họ Triệu u ám, tôi chỉ là con nhà hàng xóm, tôi không tin bố Triệu hôm nay lại còn tâm trí bữa sáng cho tôi.
Tôi lặng lẽ nhận lấy bữa sáng, tiện thể an ủi bố Triệu vài câu.
“Cảm ơn Triệu, bữa sáng này cháu nhất định sẽ ăn hết, cũng đừng quá lo lắng cho Vân Đình, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Xuống đến dưới lầu, tôi bỏ bữa sáng của bố Triệu vào cặp sách.
Kỳ thi đại học kiếp này, có sự hỗ trợ của kiếp trước, tôi như cá gặp nước, tôi nghĩ, kiếp này tôi hẳn là có thể bù đắp tiếc nuối.
Sau khi thi đại học xong, tôi không về nhà ngay, mà mang theo túi bữa sáng của bố Triệu đến cơ quan kiểm định thực phẩm, ủy thác một giấy chứng nhận.
Hai tuần sau, điểm thi đại học công bố, tôi điểm số trống không trước mắt, trong lòng cuối cùng cũng yên ổn.
Bố mẹ rất , đang định ra ngoài chia sẻ, thì bị tôi ngăn lại.
“Bây giờ nhà họ Triệu đang có chuyện, chúng ta không nên quá phô trương, tránh khiến nhà họ Triệu buồn lòng, phản cảm.”
Bố tôi cảm thán con đã lớn, biết suy nghĩ cho người khác.
Trong lòng tôi lại sợ hãi, tôi đã nhận kết quả của túi bữa sáng đó, quả nhiên có vấn đề, bị bỏ th//uốc xổ vào trong.
Kiếp trước tại sao lại đột nhiên đau bụng, bây giờ cuối cùng cũng có kết quả, đáng hận tôi mù quáng, lại còn gả cho Triệu Vân Đình.
Bố Triệu lại ra tay với một đứa trẻ, hiện tại sức lực của tôi còn yếu, suy nghĩ kỹ càng, tôi vẫn quyết định cho bố mẹ.
“Bố, mẹ, con có chuyện…”
Nhà họ Triệu u ám, con trai vẫn chưa trở về, trong khu phố lại có không ít đứa trẻ thi đại học năm nay.
Nhà người ta nhận điểm thì vui mừng hớn hở, nhà họ Triệu lại ảm đạm, rõ ràng con trai Vân Đình của họ là hạt giống của Thanh Hoa Bắc Kinh, niềm vui này nhà họ lại không có.
Mẹ Triệu trong lòng mất cân bằng, không nhịn mà móc mỉa người khác.
“Không phải chỉ thi đại học hạng hai thôi sao, có gì mà vênh váo.”
“Nếu con trai tôi thi đại học năm nay, Thanh Hoa Bắc Kinh muốn chọn cái nào cũng .”
Mẹ Triệu chuyện quá khó nghe, khiến phụ huynh người ta đến lý luận.
Mẹ Triệu không để ý, thấy tôi, lại hỏi:
“Chiêu Chiêu, thi thế nào? Có thể vào đại học hạng hai không?”
Tôi thở dài, qua loa đáp: “Thi bình thường.”
Mẹ Triệu cuối cùng cũng đắc ý:
“Đúng , hôm thi không phải cháu bị tiêu chảy sao?”
Tôi , rời khỏi nơi thị phi.
Bạn thấy sao?