3
Ngày hôm sau khi điểm thi đại học công bố, Triệu Vân Đình trở về, mang theo Lý Lăng Chi.
Triệu Vân Đình mới ở bên ngoài một tháng đã tiêu sạch số tiền ăn trộm ở nhà, không chịu đựng nữa.
“Bố, mẹ, con đã về, đây là con Lăng Chi.”
Bố mẹ Triệu thấy con trai trở về thì mừng rỡ như điên, thấy Lý Lăng Chi lại tối sầm mặt mũi.
Mẹ Triệu muốn tiến lên đánh Lý Lăng Chi, bị Triệu Vân Đình ngăn cản.
“Mẹ, mẹ gì ? Con thật lòng Lăng Chi, hơn nữa Lăng Chi đang mang thai.”
Mẹ Triệu sững người, tức giận đến mức ngồi bệt xuống đất khóc lớn.
“Con dẫn nó bỏ trốn, không đi thi đại học thì thôi, nó lại còn mang bụng bầu về, con bố mẹ mất mặt quá.”
“Con nhỏ này có gì tốt, tuổi còn nhỏ đã theo trai, còn không bằng Trần Chiêu nhà bên cạnh, ít nhất người ta còn gia thế trong sạch.”
Lý Lăng Chi bị đến mức tủi thân, khiến Triệu Vân Đình thương xót, bây giờ ta không thể nghe mẹ mình Lý Lăng Chi một lời nào không tốt.
“Mẹ, con và Lăng Chi thật lòng nhau thì có gì sai, Trần Chiêu chỉ là hàng xóm thôi, sao có thể so sánh với Lăng Chi?”
“Bây giờ Lăng Chi đang mang thai, bố mẹ có cháu rồi không tốt sao? Con và Lăng Chi là đích thực, đời này con chỉ ở bên Lăng Chi.”
Bố Triệu cũng tức giận đến mức cầm đồ lên muốn đánh Triệu Vân Đình, mẹ Triệu thấy liền ngăn cản.
“Đồ nghịch tử, tháng con bỏ trốn, mẹ và bố con tìm con đến mức kiệt quệ, bây giờ con mới mười tám tuổi, con hiểu gì là đích thực?”
Bố Triệu vẫn không hiểu con trai mình, Triệu Vân Đình là kiểu người càng phản nghịch khi bị phản đối.
“Mười tám tuổi thì sao, con Lăng Chi, Lăng Chi cũng con, con từ nhỏ đến lớn đều không thể tự chủ, lần này con muốn tự chủ một lần.”
Trong lúc nhà họ Triệu đang đối đầu, nhóm tuyển sinh của đại học Bắc Kinh và Thanh Hoa đến nhà tôi.
“Nhà của Trần Chiêu 602 ở đây phải không?”
Bố mẹ Triệu ngừng khóc lóc, hỏi:
“Đây là chuyện gì ?”
“Chúng tôi là nhóm tuyển sinh của đại học Bắc Kinh, Trần Chiêu là thủ khoa của thành phố, chúng tôi đến đây để tranh giành nhân tài.”
Triệu Vân Đình trợn to mắt, kinh ngạc .
Nghe thấy tiếng , mẹ tôi mở cửa, nhiệt tiếp đón:
“Mời vào, mời vào, 602 ở đây.”
Mẹ Triệu hét lên một tiếng, hoàn toàn suy sụp, con trai không đi thi đại học còn dẫn theo một mang thai trở về, Trần Chiêu nhà bên cạnh lại là thủ khoa.
“Lão Triệu ông việc kiểu gì ? Con nhỏ Trần Chiêu sao có thể là thủ khoa , sao có thể như ?”
Đúng lúc này, bố tôi dẫn theo cảnh sát đến, chỉ vào bố mẹ Triệu đang ngồi bệt dưới đất.
“Đồng chí cảnh sát, chính là bọn họ, đã bỏ th//uốc đ//ộc cho con tôi.”
4
Tại đồn cảnh sát, bố tôi đưa ra camera giám sát hành lang ngày bố Triệu đưa bữa sáng cho tôi, cùng với báo cáo kiểm định tôi đã , ngoài ra còn mời hàng xóm bị mẹ Triệu móc mỉa hôm đó, để chứng minh hôm đó ở dưới lầu, mẹ Triệu đã tôi bị tiêu chảy khi thi đại học.
Như , nhân chứng vật chứng đều đầy đủ.
“Tại sao ông lại bỏ th//uốc xổ cho Trần Chiêu?”
Cảnh sát nghiêm khắc hỏi bố Triệu trước mặt, chứng cứ rành rành, bố Triệu không một lời.
Mẹ Triệu lại bắt đầu cố gắng chối bỏ sự thật.
“Nào có th//uốc xổ, chúng tôi chỉ là vô lấy phần bữa sáng bị bỏ th//uốc xổ thôi.”
Cảnh sát không dễ bị lừa như , gõ bút lên mặt bàn.
“Khai báo thành khẩn, chống đối nghiêm khắc, đứa trẻ may mắn là không có chuyện gì, nếu có chuyện gì thì ông phải đi tù trên mười năm.”
Bố Triệu cuối cùng cũng có biểu cảm, .
“Con nhỏ Trần Chiêu này lúc nào cũng hơn con trai tôi trong kỳ thi, bố nó ở cơ quan đã hơn tôi rồi, sao tôi có thể để con nó hơn con trai tôi nữa?”
Bố Triệu và bố tôi cùng một cơ quan, chỉ là bố tôi hiện tại là giám đốc, còn bố Triệu chỉ là nhân viên bình thường.
Nhưng bố tôi luôn nghĩ rằng mình và bố Triệu là bè nhiều năm, nếu không thì cũng sẽ không mua nhà cùng một khu phố, cùng một tầng.
“Chỉ là một chút th//uốc xổ thôi, tôi thừa nhận thì sao, đừng tưởng tôi không hiểu luật, con nhỏ này có bị thương tích gì đâu, tôi nhiều nhất chỉ chịu trách nhiệm dân sự.”
Bộ dạng bất cần đời của bố Triệu khiến bố tôi tức giận muốn lao lên đánh ông ta.
Tôi ngăn bố tôi lại, đây là đồn cảnh sát.
“Tôi đã Triệu Vân Đình ngu ngốc không lý trí là giống ai, thì ra là giống bố, rồi, tôi cũng biết nhiều nhất chỉ là trách nhiệm dân sự.”
“Nhưng ngày hôm đó ông bỏ th//uốc đã ra tổn thương tinh thần rất lớn cho tôi, tôi đã đặc biệt đến bệnh viện kiểm tra, tổn thương tinh thần của tôi rất nghiêm trọng, chi phí điều trị sau này cũng khá cao, nhé, ông bồi thường cho tôi mười vạn, chuyện này coi như xong.”
Mẹ Triệu nghe thấy mười vạn, nhạt.
“Mày linh tinh cái gì ? Mười vạn mày cũng ra , tao cho mày biết, một xu tao cũng không đưa.”
“Được, tôi cũng biết, thì hai người đợi thông báo của tòa án đi!”
Có gì thì để với thẩm phán, hung dữ với tôi gì.
Triệu Vân Đình bây giờ chỉ là một đứa trẻ mười tám tuổi, thấy bố mẹ đều vào đồn cảnh sát, ta phải gì đó.
“Chiêu Chiêu, có phải có hiểu lầm gì không? Bố mẹ tôi sao có thể chuyện này?”
Lý Lăng Chi cũng vội vàng phụ họa.
“Đúng , hai nhà chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi, có thể chỉ là hiểu lầm thôi?”
Tôi nhạt Triệu Vân Đình và Lý Lăng Chi.
“Triệu Vân Đình, bố đã thừa nhận rồi còn hiểu lầm cái gì? Nhà chúng ta là hàng xóm đúng là không sai, cũng nên nghe xem bố vừa gì, là lo bồi thường cho tôi mười vạn thì không nuôi nổi con sao?”
“Còn nữa, Lý Lăng Chi còn chưa vào cửa đâu, đã bắt đầu đỡ rồi, cũng nên xem người ta có nhận hay không, đứa cháu trong bụng này chưa chắc người ta đã muốn nhận đâu.”
Lý Lăng Chi bị chọc trúng chỗ đau, chỉ vào tôi: “Cậu…”
“Cậu cái gì, lo cho bản thân mình trước rồi hãy tôi, phải không bà nội Triệu?”
Mẹ Triệu đứng bên cạnh mặt mày đen như đ.í.t nồi, không muốn nữa.
Tôi cũng lười dây dưa, sau khi về nhà, bố tôi đã tìm một luật sư để xử lý toàn bộ chuyện này, đưa ra giấy chứng nhận tinh thần của bệnh viện cho tôi và tất cả bằng chứng, cầu bồi thường tốt nhất.
Sau đó, chúng tôi nhanh chóng chuyển nhà, nhà họ Triệu thần kinh này, bây giờ đã kết thù rồi, vì sự an toàn của cả nhà, vẫn nên rời đi sớm là tốt.
Bạn thấy sao?