Bố tôi ngồi bên cạnh, im lặng hút thuốc từng điếu một.
Ông chỉ an ủi một câu:
“Người c.h.ế.t thì không sống lại … Có lẽ… đây là ý trời.”
Tôi đưa bàn tay nhỏ chạm nhẹ lên mặt mẹ, dịu dàng :
“Mẹ đừng khóc nữa… Con không muốn mẹ buồn.”
Mẹ tôi rưng rưng nước mắt tôi, rồi như vỡ òa, ôm chặt tôi vào lòng bật khóc nức nở:
“Ninh Ninh… Ninh Ninh… con nhất định không xảy ra chuyện gì đâu…
Mẹ bây giờ… chỉ còn lại mình con thôi…”
Tôi đưa tay nhỏ vỗ nhẹ lên lưng mẹ, dịu giọng:
“Mẹ ơi, con sẽ luôn ở bên mẹ.”
Bố tôi dập điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn, rồi gọi tôi lại gần:
“Ninh Ninh, con mất rồi… Từ giờ, nhà mình chỉ còn mỗi mình con là con cái thôi.”
Mẹ tôi vừa khóc vừa trách ông:
“Anh với con bé mấy lời đó gì? Anh nó mất, chẳng lẽ nó không buồn sao?”
Thật ra, tôi chẳng buồn chút nào.
Nếu Kỷ Ti Diễn c.h.ế.t như thế thật… thì cũng coi như kết cục dễ dàng cho cậu ta.
Nhưng tôi lại hy vọng cậu ta đừng chết.
Cứ sống, rồi chịu hết những gì tôi từng trải qua ở kiếp trước đau đớn, dằn vặt, rồi mới chết.
Bố tôi lắc đầu:
“Ninh Ninh cũng lớn rồi… Có vài chuyện, nên cho con bé biết.”
Ông tôi, nghẹn ngào hỏi:
“Ninh Ninh… con biết ‘chết’ nghĩa là gì không?”
Tôi gật đầu:
“Biết ạ. Là không còn nữa, là không thể gặp lại nữa.”
“Bố mẹ ơi, từ giờ… con sẽ không còn trai nữa rồi.”
Bố mẹ tôi lại bật khóc, vẫn cố ôm tôi, vỗ về an ủi.
Thật ra, tôi đang rất vui.
Hoàn toàn không cần ai phải dỗ dành.
Bố mẹ tôi vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại tiếp tục tìm kiếm Kỷ Ti Diễn thêm mấy ngày nữa.
Nhưng lần này…
Cậu ta thực sự không thể quay về nữa rồi.
Có thể là đã chết.
Cũng có thể giống như tôi kiếp trước bị nước cuốn đi, tổn thương não bộ,trí nhớ có vấn đề… nên không tìm đường về nhà.
Hôm đó, bố mẹ tôi lại đi từ sáng sớm, đến tận tối mịt mới quay về.
Tôi cầm xấp tài liệu mà trợ lý của bố đưa tới, đưa cho ông:
“Bố ơi, đây là Trần nhờ con chuyển cho bố.”
“À mà, bố xem chỗ này nè. Con nhớ từng xem một bản tin trên TV, số liệu trong đó hình như không giống với số trong tài liệu này.”
Bố tôi nghe , cầm lấy tài liệu xem kỹ, sau đó tra lại trên mạng rồi bật :
“Đúng thật là khác. Mấy người này ngớ ngẩn quá, dấu phẩy mà cũng đặt sai.”
Ông xoa đầu tôi, nét mặt dường như nhẹ nhõm hơn phần nào:
“Ninh Ninh giỏi thật đấy, phát hiện cả lỗi sai lớn như .”
Tất nhiên rồi.
Trọng sinh quay về, ít nhiều cũng phải có chút ‘kim thủ chỉ’ (ngón tay vàng) chứ.
Mẹ tôi cũng gật đầu hài lòng, ánh mắt tôi càng thêm dịu dàng, trìu mến.
Nhìn là biết.
Bà đã dần từ bỏ hy vọng tìm lại Kỷ Ti Diễn, bắt đầu đặt tất cả kỳ vọng vào tôi.
Bà thở dài một tiếng:
“Lão Kỷ à, công ty bên kia cũng không thể bỏ bê mãi thế này… Hay là mai mình quay lại việc đi?”
Bố tôi trầm ngâm một lúc rồi gật đầu:
“Ừ, cũng đúng…”
“Dù có đi theo tìm mỗi ngày cũng chẳng giúp gì mấy, cứ để người ta tiếp tục tìm.”
Thế là, bố mẹ tôi chính thức buông tay chuyện tìm kiếm Kỷ Ti Diễn.
Hôm sau liền quay lại công ty.
Tôi thì thật lòng… thấy khá khâm phục họ.
Mất con trai mà vượt qua nhanh như , tinh thần cũng thật mạnh mẽ.
Còn tôi — Tôi cũng quay lại trường học.
Kiếp trước vì tai nạn đuối nước, đầu óc tôi phản ứng chậm chạp.
Dù có đi học vài hôm, cũng chẳng học gì.
Lần này, tôi tiếp tục học từ lớp hai tiểu học.
Thật bất ngờ là những kiến thức trước kia… tôi vẫn còn nhớ!
Trước khi gặp chuyện, thành tích học tập của tôi luôn rất tốt.
Nên tôi vẫn khá tự tin vào đầu óc của mình.
Huống hồ, linh hồn tôi bây giờ là của một người trưởng thành, cuối đời kiếp trước cũng dần khôi phục ký ức, trí lực cũng cải thiện lên nhiều.
Vậy nên, đầu óc tôi hiện tại chắc chắn lanh lẹ hơn mấy đứa nhóc cùng tuổi.
Vừa ngồi xuống ghế trong lớp, cùng bàn của tôi đã quay sang hỏi:
“Ninh Ninh, tớ còn tưởng cậu không đi học nữa chứ. Mấy hôm nay chẳng ai chơi cùng, tớ chán muốn c.h.ế.t luôn đó.”
Cô bé này là…
Vương Man Man.
Tôi nhớ ra rồi.
Bạn thân nhất của tôi hồi tiểu học.
Cô ấy liếc về phía cửa lớp, đột nhiên thì thầm:
“Ơ… sao ta lại đến nữa ?”
Tôi quay đầu lại và lập tức thấy bóng dáng đứng lặng ở cửa.
Tần Tư Tư.
Là ta.
Tôi không thể tin .
Vừa thấy tôi, Tần Tư Tư liền hít sâu một hơi vẻ mặt hoảng hốt.
Dù còn nhỏ, rõ ràng ta không giấu nổi sự bối rối, vội vã bước vào lớp hỏi:
“Cậu… cậu đâu rồi?”
Hiện tại, Tần Tư Tư vẫn chưa gia đình tôi nhận nuôi.
Trên người ta không hề có khí chất sang chảnh hay kiêu kỳ như kiếp trước.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên.
Kiếp trước, lần đầu tiên khi tôi trở về nhà, ta đứng trước mặt tôi và lạnh lùng :
“Vừa bẩn vừa xấu, rõ ràng là con ăn mày còn gì.”
Bạn thấy sao?