Trọng Sinh Tôi Phải [...] – Chương 3

Chương 3

Rõ ràng chính ta đã chiếm lấy vị trí của tôi, dùng những thứ vốn thuộc về tôi để xây dựng nên cái dáng vẻ cao cao tại thượng đó.

Vậy mà còn quay sang chế giễu nỗi bất hạnh của tôi.

Cuối cùng là chính ta đã c.h.ế.t tôi.

Tôi siết chặt nắm tay theo bản năng, suýt chút nữa đã tát cho ta một cái.

Nhưng nghĩ lại một cái tát thôi, thì quá nhẹ nhàng rồi.

Kỷ Ti Diễn giờ sống c.h.ế.t chưa rõ.

Nhưng tôi chắc chắn kết cục của hai người họ… chỉ có một chữ: chết.

Tôi hít sâu một hơi, giữ vẻ bình tĩnh, đáp lạnh nhạt:

“Cậu không xem tin tức à? Anh tôi c.h.ế.t rồi.”

Sắc mặt Tần Tư Tư lập tức tái nhợt, không dám tin:

“Chết rồi? Anh ấy… thật sự c.h.ế.t rồi sao?”

Tôi gật đầu:

“Ừ đó. Anh ấy dẫn tớ đi bắt cá, rồi tự rơi xuống sông c.h.ế.t đuối luôn.”

Thấy vẻ mặt gần như tuyệt vọng của Tần Tư Tư, tôi còn cố bồi thêm:

“Mà cũng chưa chắc đâu… Biết đâu tớ mạng lớn?”

“Nhưng mà mấy hôm rồi không thấy về nếu còn sống, sao ấy không quay lại?”

Tần Tư Tư cụp đầu xuống, miệng cứ lẩm bẩm hai chữ:

“Chết rồi… c.h.ế.t rồi…”

Tôi giả vờ vô tư hỏi:

“Chị ơi, chị với em thân lắm hả?”

Tần Tư Tư bỗng ngẩng đầu tôi, trong đáy mắt dần hiện lên một tia oán độc lạnh lẽo.

Cô ta nghĩ tôi không ra sao?

Tôi lập tức hét toáng lên một tiếng:

“A! Mắt chị đáng sợ quá đi! Chị muốn em đúng không?!”

Tần Tư Tư sững người trong chốc lát, rồi cuống cuồng đưa tay bịt miệng tôi lại:

“Em đừng bậy!”

Đúng lúc này, giáo chủ nhiệm bước vào lớp.

Thấy Tần Tư Tư đang ở đó, liền bước nhanh tới hỏi:

“Em tìm ai ?”

Tần Tư Tư trừng mắt tôi cảnh cáo, sau đó thả tay ra, nở nụ ngọt ngào với giáo viên:

“Em đến tìm Cảnh An Ninh ạ, em là học của cậu ấy…”

Tôi lập tức chỉ vào ta, mắt rưng rưng nước, ép ra hai giọt nước mắt:

“Cô ơi, chị ấy muốn em!”

Tần Tư Tư giật mình, bản năng gào lên:

“Em linh tinh cái gì thế?!”

Cô giáo mím môi, giọng nghiêm lại:

“Được rồi.”

“Em là học sinh bên cấp hai đúng không? Không có việc gì thì đừng chạy sang khu tiểu học nữa.”

“Mau về đi.”

Tần Tư Tư nghiến răng, dù không cam lòng cũng chỉ có thể quay người rời đi.

Cô giáo vỗ về tôi mấy câu rồi bắt đầu giảng bài.

Buổi chiều tan học, bố mẹ tôi đến đón.

Từ sau khi Kỷ Ti Diễn “biến mất”, vị trí của tôi trong lòng họ gần như trở thành duy nhất, lúc nào cũng nơm nớp sợ tôi gặp chuyện gì.

Tuy thái độ hiện tại của họ so với kiếp trước đúng là một trời một vực,

sự quan tâm muộn màng này vẫn khiến tôi thấy ghê tởm.

, vở kịch này tôi vẫn có thể tiếp tục diễn.

“Bố mẹ, sao hôm nay hai người…”

“Chú Kỷ, Kỷ, chào hai người ạ.”

Một giọng nữ nhẹ nhàng, trong trẻo bất ngờ vang lên, cắt ngang lời tôi.

Tôi quay đầu lại liền thấy Tần Tư Tư mặc đồng phục xanh dương, từ từ bước tới.

Tóc buộc đuôi ngựa cao vung vẩy, mang theo dáng vẻ thanh xuân rạng rỡ nhất.

Cô ta dừng lại trước mặt bố mẹ tôi, cúi chào rất lễ phép:

“Cháu là Tần Tư Tư, cùng lớp và cũng là thân của Tư Diễn ạ.”

Vẻ mặt bố mẹ tôi thoáng qua chút đau lòng, ngoài mặt vẫn cố gắng mỉm :

“Chào cháu.”

Tần Tư Tư bước thêm một bước, giọng trở nên đầy đáng thương:

“Là thế này ạ… Vì cháu là trẻ mồ côi, nên trước đây Tư Diễn từng hứa sẽ giúp đỡ cháu.”

“Nhưng dạo này cháu không liên lạc với ấy, nên…”

Tôi lạnh lùng cắt ngang, giọng vô tội hết mức:

“Chị ơi, em rồi mà em c.h.ế.t rồi.”

Dù sao tôi cũng là trẻ con, mà trẻ con thì có quyền “ăn bừa bãi” không phải sao?

“Chị có gì bây giờ… cũng không ai kiểm chứng đâu.”

Bởi vì, người cần xác minh đã c.h.ế.t rồi

Tần Tư Tư hít sâu một hơi, cố nặn ra nụ , quay sang tôi:

“Ninh Ninh, trước đây em…”

Tôi bước đến cạnh mẹ, ngẩng đầu :

“Bố mẹ ơi… hôm nay chị ấy còn trừng mắt với con nữa, cứ như muốn g.i.ế.c con . Con sợ lắm…”

“Em đừng bậy.” – Tần Tư Tư khẽ phản bác.

“Đừng vu oan cho người khác như thế chứ…”

Tôi ngẩng lên biểu cảm của bố mẹ mình.

Quả nhiên cả hai đều có chút d.a.o .

Chắc là trong lòng vẫn muốn giúp Tư Diễn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.

Tôi vội tiếp lời:

“Với lại chị ấy học hành có giỏi đâu.”

“Con biết hết đấy, đừng tưởng con không biết nha!”

Tôi níu lấy cánh tay mẹ, lắc lắc nũng:

“Mẹ ơi, thay vì giúp chị ấy, chi bằng tài trợ cho trai học giỏi nhất khối cấp hai đi ấy tên là Chu Tú thì phải?”

“Lúc nào trường họp cũng khen, mà ảnh cũng là trẻ mồ côi đó mẹ!”

Tần Tư Tư ở trước mặt bố mẹ tôi hoàn toàn không dám nổi khùng với tôi, chỉ có thể vừa tỏ ra đáng thương, vừa cố gắng tranh thủ:

“Nhưng mà… Tư Diễn từng hứa với chị mà…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...