Trọng Sinh Tôi Phải [...] – Chương 4

Chương 4

“Con chỉ muốn giúp Chu Tú thôi!” – tôi bướng bỉnh :

“Bố mẹ chỉ thích hai, không thương con đúng không?!”

“Nói bậy gì thế?” – mẹ tôi vỗ nhẹ lên đầu tôi, định răn dạy, thấy đang ở nơi đông người nên lại thôi.

“Được rồi rồi, mẹ đồng ý. Mẹ sẽ tới gặp hiệu trưởng bàn chuyện này.”

Thế là, bố mẹ tôi dắt tôi đến gặp thầy hiệu trưởng.

Lúc đi ngang qua Tần Tư Tư, tôi cố liếc ta một cái đầy đắc ý, ánh mắt ngạo nghễ và khiêu khích trả lại nguyên vẹn cho ta ánh kiếp trước từng dùng để khinh thường tôi.

Tần Tư Tư tôi như muốn nhỏ thuốc độc vào mắt.

Tôi biết — ta hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t tôi ngay tại chỗ.

Nhưng đời này, ta… không còn cơ hội đó nữa rồi.

Chu Tú gọi lên văn phòng hiệu trưởng.

Cậu thiếu niên mười lăm tuổi đã cao hơn mét tám, mặc dù chỉ là đồng phục học sinh, vẫn là người nổi bật nhất giữa đám đông.

Hiệu trưởng với Chu Tú rằng nhà tôi muốn tài trợ học phí cho cậu ấy.

Cậu chẳng có phản ứng gì đặc biệt, chỉ gật đầu với bố mẹ tôi, giọng lạnh nhạt mà rõ ràng:

“Cảm ơn.”

Đối với tôi, số tiền này tài trợ cho ai cũng chỉ cần đừng đưa cho Tần Tư Tư là .

Chu Tú học giỏi sẵn, tương lai chắc chắn tiền đồ rộng mở.

Tôi cũng không mong cậu ấy báo đáp gì cứ xem như việc tốt tích đức.

Mong là kiếp này, con đường báo thù của tôi sẽ thuận lợi hơn một chút.

Chỉ là… vì việc đó, tôi hoàn toàn đắc tội với Tần Tư Tư.

Cô ta xinh đẹp, là “hoa khôi” của khối cấp hai, rất nhiều người theo đuổi.

Nói một tiếng là cả đám người xúm vào.

Hôm đó, sau giờ học, tôi cùng Vương Man Man đi vệ sinh, liền bị một nhóm nam sinh mặc đồng phục cấp hai chặn lại.

Nhìn qua là biết đến để trả thù cho Tần Tư Tư.

Một trong số đó túm lấy cổ áo tôi, gằn giọng:

“Mày là con nhóc dám bắt nạt Tư Tư đấy à?”

“Một con nhãi tiểu học mà cũng dám lên mặt với đàn cấp hai? Ai cho mày lá gan đấy hả?”

Vương Man Man sợ run, giọng lắp bắp vẫn dũng cảm chắn trước mặt tôi:

“Các không bắt nạt Ninh Ninh! Em… em sẽ mách giáo đấy!”

Tôi quay sang trấn an Man Man, sau đó lại quay sang đám nam sinh, mỉm vô tội:

“Các trai biết bố mẹ em là ai không…”

Câu thoại “Gia phụ Trương Nhị Hà” còn chưa kịp buông ra.

Một quả bóng rổ bay thẳng vào đầu tên đang túm áo tôi!

Tên đó chửi ầm lên quay lại tôi cũng theo.

Chu Tú.

Cậu ấy bước tới, nét mặt vẫn lạnh tanh như cũ, hờ hững:

“Mấy người rảnh quá, đi bắt nạt học sinh tiểu học à?”

Chu Tú có địa vị cao trong trường, ngay cả hiệu trưởng cũng rất coi trọng.

Đám nam sinh kia nghe , lập tức cụp đuôi, lặng lẽ chuồn đi.

Chu Tú cúi xuống nhặt lại quả bóng, xoay người định rời đi.

“Anh ơi~” – Tôi kéo tay Vương Man Man chạy tới, ngọt ngào.

“Cảm ơn nha~”

Chu Tú tôi, ánh mắt chẳng có chút gợn sóng:

“Không cần cảm ơn.”

Lạnh thật.

“Anh ơi, sau này nếu rảnh… có thể dạy em với em học không ạ?”

Tôi sợ bị từ chối, liền kéo theo Man Man thêm lần nữa:

“Có không ạ?”

Chu Tú tôi vài giây, rồi gật đầu:

“Được.”

Với cậu ấy thì một học bá cấp thần dạy hai đứa tiểu học, đúng là dễ như trở bàn tay.

Mười năm sau.

Tôi và Vương Man Man tay trong tay bước đi trong khuôn viên đại học, người dẫn đường cho chúng tôi chính là Chu Tú.

Chỉ là, đã tốt nghiệp từ lâu, và cũng đã thành lập công ty riêng.

Hồi đó tôi chỉ vì không muốn để tiền rơi vào tay Tần Tư Tư, lại muốn chọc tức ta nên mới “chọn đại” Chu Tú để tài trợ.

Không ngờ lại thu một món lời quá lớn.

bất cứ việc gì, Chu Tú cũng đều là kiểu thiên tài nổi bật nhất trong những người xuất sắc nhất.

Vương Man Man vừa đi vừa cảm thán:

“Anh Chu Tú, nếu ngày xưa không dạy kèm cho em, thì gì có chuyện em vào học cùng trường với học bá như chứ!”

“Cảm ơn , cảm ơn nhiều lắm luôn đó!”

Chu Tú đi bên cạnh tôi, tay kéo chiếc vali của tôi, nghe chỉ nhẹ:

“Vậy thì em cũng phải cảm ơn Ninh Ninh rồi.”

Vương Man Man lập tức ôm chầm lấy tôi:

“Đúng đúng! Em phải cảm ơn cậu mới đúng!

“Nếu không phải cậu ngại không dám xin Chu Tú dạy một mình, sợ bị từ chối nên mới kéo cả tớ đi học chung, thì tớ sao mà đỗ trường đại học tốt thế này chứ!”

Tôi liếc ấy một cái:

“Bớt giả vờ đi. Vừa lợi vừa cho đã miệng!”

Chu Tú tiễn bọn tôi đến tận ký túc xá.

Anh vừa giúp tôi sắp xếp giường xong, điện thoại đã reo.

Nghe máy xong, quay sang :

“Ninh Ninh, phải về công ty họp gấp, đi trước nhé. Tối quay lại đón em.”

Tôi tiễn ra cửa, với theo:

“Tối đừng quay lại nữa, em ngủ ở ký túc xá luôn.”

Anh ấy có một căn hộ gần trường.

Kỳ nghỉ hè đã chuẩn bị sẵn mọi đồ dùng sinh hoạt cho tôi, chất đầy cả căn phòng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...