Trọng Sinh Tôi Phải [...] – Chương 6

Chương 6

Chu Tú vốn đã biết sơ qua chuyện gia đình tôi.

Thấy tôi vẫn đứng yên không đậy, dừng bước, quay đầu hỏi:

“Hình như là trai em trở về, em không ra xem sao?”

“Tất nhiên là phải xem chứ.” – Tôi nhạt.

“Sao có thể bỏ lỡ một cảnh hay như .”

Tôi nhấc chân bước đi, vừa tới cửa ra vào lại phát hiện.

Lần này, chính Chu Tú lại đứng im.

Tôi quay đầu , ánh mắt sâu thẳm như biển, như đang quan sát tôi thật kỹ.

Tôi nhướng mày:

“Sao thế?”

Chu Tú không trả lời ngay.

Chỉ là trong khoảnh khắc ấy, thu lại cảm ẩn trong đáy mắt, bình tĩnh lên tiếng:

“Đi thôi.”

Từ xa, tôi đã nghe thấy tiếng khóc gào chấn trời đất vọng ra từ cổng lớn.

“Bố mẹ ơi! Con là con trai của hai người mà!”

Tôi bước đến gần.

Giống như kiếp trước, lần đầu tiên họ thấy tôi bố mẹ tôi không hề tỏ ra , thậm chí đến một cái ôm cũng không có.

Lúc này, Kỷ Ti Diễn đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, hoàn toàn biến dạng, chẳng còn chút bóng dáng nào của cậu thiếu niên sáng sủa năm nào.

Cuối cùng mẹ tôi mới là người phản ứng đầu tiên:

“Con đừng kích , từ từ …”

Tần Tư Tư ở bên cạnh xen vào:

“Chú ơi, ơi, hay mình vào nhà rồi tiếp nhé. Tư Diễn vượt đường xa về đến đây, chắc cũng mệt lắm rồi…”

Nghe , bố mẹ tôi liếc nhau, rồi gật đầu đưa Kỷ Ti Diễn vào trong.

Lúc đi ngang qua tôi, Tần Tư Tư còn liếc tôi một cái đầy khiêu khích, ánh mắt như đang :

“Tôi đã đưa cậu trở về rồi thời kỳ huy hoàng của đến đây là hết.”

Còn Kỷ Ti Diễn thì… chẳng có biểu cảm gì khi thấy tôi.

Sau từng ấy năm bị hành hạ, lại thêm chuyện rơi xuống sông năm đó, não cậu ta đã tổn thương nặng nề, sợ là chẳng còn nhớ nổi tôi từng gì.

Tôi đứng yên tại chỗ, lạnh giọng cất lời:

“Bố, mẹ.”

Bố mẹ tôi lập tức quay đầu lại tôi.

Tôi liếc qua Tần Tư Tư bằng khóe mắt, khẽ cau mày rồi nhàn nhạt :

“Người này vừa xấu vừa bẩn, chẳng khác gì con nhà ăn mày.”

“Hai người chắc chắn… đây là trai con sao?”

Vừa dứt lời, Kỷ Ti Diễn bỗng nhiên giận dữ gào lên:

“Đ*t mẹ mày! Chính mày mới là đồ con ăn mày!”

Bố tôi lập tức quát:

“Mày ăn kiểu gì đấy? Không có lấy một chút giáo dưỡng à?”

Não của Kỷ Ti Diễn thì hỏng, sự thù hận và ghen ghét trong lòng lại sinh sôi nảy nở rất nhanh.

“Ông có tư cách gì mà dạy tôi hả?” – Kỷ Ti Diễn giận dữ chỉ tay vào bố tôi.

“Mười năm qua tôi sống như thế nào ở ngoài kia, các người có biết không?”

“Còn ở đó mà giáo dưỡng? Tôi mà ngày nào ăn no đã là may rồi, còn cái quái gì đến giáo dưỡng?!”

Bố tôi tức đến đỏ cả mặt, không thể đôi co tay đôi với cậu ta, cuối cùng chỉ đành im lặng, nắm chặt nắm .

Mẹ tôi mím môi, dịu giọng khuyên:

“Thôi rồi, vào nhà rồi hãy .”

Kỷ Ti Diễn lại quay sang chỉ thẳng vào tôi:

“Quản cái mồm mày cho tử tế vào.”

Nói xong liền hùng hổ bước vào trong.

Vừa đi vừa quanh ánh mắt đầy kinh ngạc:

“Cái nơi c.h.ế.t tiệt này… đẹp như tiên cảnh .”

Nhưng chưa kịp khen dứt câu, cậu ta lại nổi giận:

“Mẹ kiếp, tôi ở ngoài chịu khổ chịu đói, còn các người ở đây ăn sung mặc sướng, vui chơi cả ngày…”

Đột nhiên, cậu ta quay đầu lại, chỉ thẳng vào bố mẹ tôi và cả tôi:

“ Là các người… nợ tôi!”

Mọi người chưa kịp phản ứng thì ánh mắt Kỷ Ti Diễn đã rơi lên Chu Tú.

Cậu ta chỉ tay vào mặt :

“Thằng kia là ai?”

Không ai trả lời.

Tần Tư Tư thở dài, nhẹ nhàng an ủi:

“Tư Diễn, đừng giận… Chú Kỷ, Cô Kỷ năm xưa mất con, đau lòng quá nên nhận nuôi thêm một đứa cũng là chuyện dễ hiểu mà…”

“Cái gì cơ?” – Gương mặt đen sạm của Kỷ Ti Diễn lập tức vặn vẹo vì tức giận

“Các người dám tìm người thay thế tôi à? Tôi chịu đủ khổ sở ngoài kia, còn cái thằng khốn này hưởng hết những gì lẽ ra thuộc về tôi sao?!”

“Mẹ nó!” – Cậu ta hét to rồi lao thẳng về phía Chu Tú như muốn đánh người.

Bố tôi kịp thời đẩy mạnh cậu ta ra.

Kỷ Ti Diễn mất đà ngã ngồi xuống đất, sau đó liền lăn ra khóc lóc như phát điên:

“Các người còn lương tâm không?! Tôi chịu khổ như … các người… các người…”

“Đủ rồi!” – Bố tôi quát lớn, cắt ngang lời than vãn .

“Im ngay! Không thì cút khỏi đây cho tôi!”

Tần Tư Tư không cam lòng, lên tiếng:

“Chú Kỷ, dù sao ấy cũng là con ruột mà!”

Kỷ Ti Diễn cũng bật dậy, hét lớn:

“Đúng! Tôi mới là con ruột của các người!”

Nhưng bố tôi chẳng buồn để tâm, giọng lạnh như băng:

“Cái nhà này không phải chỗ để mày loạn.”

Thấy , Kỷ Ti Diễn cuối cùng cũng thu mình lại, không dám loạn thêm.

Tần Tư Tư cũng im re, không dám lên tiếng nữa.

Trong phòng khách.

Bố mẹ tôi ngồi trên sofa.

Tần Tư Tư thì đứng bên cạnh Kỷ Ti Diễn, còn cậu ta thì hết đông lại ngó tây, tò mò như mới lần đầu thấy nhà giàu.

“Hóa ra nhà tôi giàu à? Phát tài rồi! Tôi muốn ăn liền mười cái bánh bao nhân thịt!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...