Trọng Sinh Tôi Phải [...] – Chương 7

Chương 7

Đến cả Tần Tư Tư cũng suýt không nhịn mà lật mắt trắng dã.

Cô ta lên tiếng nhắc nhở:

“Tư Diễn, nhà là gia tộc tài sản hàng chục tỷ đó, đừng bánh bao nhân thịt, muốn ăn bánh bao từ vàng cũng .”

“Cao lương mỹ vị bao , sau này muốn ăn gì cũng có mà.”

Kỷ Ti Diễn đưa tay quệt mũi:

“Tôi chỉ muốn ăn bánh bao nhân thịt.”

“Trước đây toàn người ta ăn mà không ăn, thèm c.h.ế.t đi . Bây giờ tôi muốn ăn liền!”

Bố mẹ tôi: “…”

Bất đắc dĩ, mẹ tôi chỉ đành sai người giúp việc xuống bếp, dặn ít bánh bao thịt cho cậu ta ăn.

Vừa nghe lát nữa có bánh bao, Kỷ Ti Diễn mừng rỡ đến mức miệng ngoác tới mang tai, lộ ra nguyên hàm răng đen sì còn thiếu mất một chiếc răng hàm bên dưới.

Bố tôi nhắm mắt lại, gần như không dám .

Kỷ Ti Diễn hí hửng định ngồi xuống ghế sofa.

Vừa lúc bố tôi mở mắt ra, liền ngăn lại:

“Khoan đã!”

Kỷ Ti Diễn khựng lại:

“Gì nữa?”

“Còn gì nữa?” – Bố tôi chỉ vào người cậu ta .

“Cậu xem mình bẩn đến cỡ nào rồi? Trước tiên đi tắm sạch sẽ cái đã.”

Lập tức, Kỷ Ti Diễn lại nổi nóng:

“Tôi không thích tắm!”

“Trước kia bọn họ toàn dội nước lạnh vào người tôi! Tôi ghét nước!”

Bố tôi cũng không thèm tranh cãi, chỉ bình tĩnh tiếp:

“Nhổ một sợi tóc ra. Làm xét nghiệm ADN. Ngay bây giờ.”

Mặc dù đầu óc có vấn đề, lòng tự trọng của Kỷ Ti Diễn lại khá mạnh.

Cậu ta như bừng tỉnh, giận dữ gào lên:

“Tôi hiểu rồi! Các người nghi ngờ tôi là giả phải không?!”

Cậu ta nhảy cẫng lên mấy lần, gào như điên:

“Tôi không dối! Tôi chính là con trai ông bà!”

Bố tôi chỉ lạnh giọng đúng một câu:

“Không nhổ tóc thì cút khỏi đây.”

Tần Tư Tư nhỏ giọng thúc giục:

“Tư Diễn, mau đi.”

Cuối cùng Kỷ Ti Diễn miễn cưỡng nhổ một sợi tóc, đưa cho bố tôi:

“Đây này, lấy đi!”

Bố tôi lập tức đem mẫu tóc đi xét nghiệm.

Trong thời gian chờ kết quả, bố mẹ tôi tạm thời sắp xếp cho Kỷ Ti Diễn ở trong một căn nhà trống bên ngoài biệt thự.

Tần Tư Tư cũng đi theo ta sang đó.

Mọi người rời đi hết rồi, Chu Tú mới quay sang hỏi tôi:

“Em ghét trai mình đến sao?”

Tôi nghiêng đầu .

Ánh mắt dán chặt vào tôi, trầm tĩnh mà sâu xa:

“An Ninh mà tôi quen… sẽ không ra những lời như .”

Lời nào cơ?

“Anh ta vừa xấu vừa bẩn, chẳng khác gì con nhà ăn mày” — lời tôi đã lúc nãy ư?

Tôi bật lạnh:

“Biết đâu… em chính là kiểu người như thì sao? Anh chắc chắn hiểu rõ em đến thế à?”

Chu Tú không trả lời.

Chỉ yên lặng tôi, ánh mắt mang theo sự dò xét rất rõ ràng.

Ánh đó khiến tôi bỗng thấy khó thở.

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi kể cho nghe chuyện năm tôi mười tuổi khi Kỷ Ti Diễn dẫn tôi ra sông, cố ý dàn dựng một vụ tai nạn để g.i.ế.c tôi.

Kể xong, tôi thấy khuôn mặt Chu Tú thoáng cứng đờ.

Tôi tiếp, giọng bình tĩnh:

“Tất cả những gì ta … là vì Tần Tư Tư.”

Chu Tú vẫn không gì.

Tôi lại bật , lần này là khinh, chính mình:

“Em với những điều này… để gì chứ?”

“Liệu có tin không?”

Tôi quay người, định bước lên lầu.

Nhưng cổ tay tôi bỗng bị ai đó giữ lại.

Là hơi ấm từ lòng bàn tay Chu Tú.

Tôi khựng lại, không quay đầu.

Chỉ nghe thấy tiếng , rất nhẹ vô cùng kiên định:

“Anh sẽ giúp em.”

Đã mười năm trôi qua.

Kế hoạch báo thù của tôi sớm đã chuẩn bị kỹ lưỡng, căn bản không cần ai nhúng tay.

Nhưng… khi câu đó, tôi vẫn thấy lòng mình ấm lên.

Nói ra thì buồn thật.

Tôi cứ tưởng đời này… mình sẽ không bao giờ còn cảm nhận thứ gọi là “cảm ” nữa.

Tôi quay người lại, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Chu Tú:

“Em…”

Nhưng lại cắt lời tôi, giọng trầm khàn, như đang cố kìm nén điều gì đó:

“Kỷ An Ninh, muốn hỏi em một chuyện.”

Tôi hơi sững người, rồi gật đầu.

Giọng thấp và nhẹ của Chu Tú lại vang lên bên tai:

“Chú Kỷ từng với , năm xưa người chủ đề nghị tài trợ cho … là em.”

“Tại sao?”

Đây là lần đầu tiên Chu Tú hỏi tôi chuyện này.

Nhưng tôi lại nhất thời… không biết phải trả lời thế nào.

Chính sự do dự của tôi khiến bật nụ chẳng hề vui vẻ:

“Không muốn trả lời? Hay là… không biết phải trả lời sao?”

Anh tiến lên một bước, tay vẫn giữ chặt cổ tay tôi, mắt thẳng vào mắt tôi:

“Vậy để thay em nhé.”

Vì em ghét Tần Tư Tư, không muốn đưa tiền cho ta. Nhưng chỉ từ chối thôi thì chưa đủ đã đời…Nên trước mặt ta, em tiện miệng gọi tên ra.”

Anh ngừng một nhịp, rồi bước gần thêm nữa, giọng dồn dập:

“Không phải vì đồng cảm, cũng chẳng vì thương , càng không có chút thích thú nào cả.”

“Em chỉ là tùy tiện chọn một cái tên nếu không phải , thì là bất kỳ ai khác cũng . Anh đúng không, Kỷ An Ninh?”

Tôi cố vùng tay, cuối cùng cũng giật ra khỏi tay .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...