Trọng Sinh Tôi Phải [...] – Chương 9

Chương 9

Từng hành của Tần Tư Tư đều nằm trong sự giám sát của tôi.

Ngay từ lúc ta tìm Kỷ Ti Diễn, không đưa ta về nhà ngay mà lại lôi về phòng trọ ân ái suốt ngày, tôi đã biết rõ mục đích của ta là gì.

Cô ta đi xét nghiệm thai, người của tôi bám theo từng bước.

Và như … nhà tôi lại có thêm một “màn kịch lớn”.

Tôi chỉ đứng một bên, nhàn nhã mỉm , trò hay đang dần lộ diện.

Kỷ Ti Diễn đột nhiên trừng mắt chằm chằm vào bụng Tần Tư Tư.

Nhưng ánh mắt đó không phải vì vui mừng có con, mà là..

“Cái đệt?! Tao lợi hả?! Mới mấy ngày mà mày có bầu rồi á?!”

Bố mẹ tôi tức muốn xỉu.

Đến cả mẹ tôi một người luôn nhẹ nhàng điềm đạm thì nay gương mặt bà cũng sầm lại không giữ nổi nữa.

“Kỷ Ti Diễn, con câm miệng ngay!”

Tần Tư Tư vẫn cố giữ nụ nhu mì:

“Cô à, cháu với Tư Diễn thật lòng nhau mà… Hơn nữa, chính cháu đã vất vả tìm ấy… Cô không thể nào ngăn cản bọn cháu đến với nhau … đúng không?”

Tất nhiên mẹ tôi là không đồng ý rồi.

Nhưng đứng trước mặt Tần Tư Tư, bà cũng không tiện thẳng.

Lúc này tôi tiến lên, giọng bình tĩnh:

“Mẹ à, mẹ cứ đồng ý đi.”

“Dù là vì tiền hay vì bất kỳ lý do gì, ít ra ấy vẫn chịu ở bên con… còn mang thai nữa.”

“Mẹ lại ấy xem… với cái bộ dạng hiện giờ, có người chịu lấy là may lắm rồi.”

Kỷ Ti Diễn trợn mắt, giận dữ bước nhanh về phía tôi, chỉ tay vào mặt tôi:

“Mẹ kiếp, mày vừa cái gì? Mày lại lần nữa xem?!”

“Chú Kỷ, Khúc…”

Một giọng trầm thấp, quen thuộc vang lên.

Động tác giơ tay của Kỷ Ti Diễn khựng lại.

Khi thấy là Chu Tú, cơn tức giận của hắn lập tức đổi hướng, chuyển sang nhắm thẳng vào .

“Mày còn ở đây gì?”

Hắn ta chỉ tay về phía Chu Tú, chất vấn bố mẹ tôi:

“Sao tôi đã quay về mà hắn vẫn còn ở đây? Tôi biết rồi các người muốn hắn thay thế tôi đúng không?!”

“Con đang linh tinh gì đó hả?” – Bố tôi siết môi, giọng đầy cảnh cáo.

“Im miệng lại. Những lời không nên , tuyệt đối không bậy.”

Sau đó, ông lập tức nở nụ , quay sang chào đón Chu Tú:

“Con đến rồi à.”

Tôi hiểu rõ nhiều năm nay, bố mẹ tôi luôn ngầm xem Chu Tú như con rể tương lai.

Với năng lực của , họ tuyệt đối không muốn để viên ngọc quý này rơi vào tay nhà khác.

Ngoài kia không thiếu người nhăm nhe lôi kéo Chu Tú.

Nếu không giữ chặt, kẻ lợi sẽ là người khác.

Chu Tú nhẹ gật đầu với bố mẹ tôi, sau đó đi thẳng đến đứng bên cạnh tôi, ánh mắt lạnh nhạt quét qua Kỷ Ti Diễn:

“Anh muốn ra tay đánh em ấy à?”

Giọng không cao, ngữ điệu rất nhẹ.

Nhưng vừa vang lên cả phòng khách như chùng xuống.

Một loại uy nghi vô hình lan tỏa, khiến ai cũng cảm nhận áp lực nặng nề.

Kỷ Ti Diễn lập tức cụp đuôi, thu tay lại:

“Tôi… tôi không có…”

Rồi hắn lại như sực tỉnh, nhớ ra mình mới là thiếu gia thật sự của nhà này, liền vênh mặt trở lại:

“Mày biết mày đang chuyện với ai không hả? Tao đã quay về rồi cái nhà này không còn chỗ cho mày nữa!”

Tôi nhíu mày, giọng đầy chán ghét:

“Anh ấy đến tìm tôi liên quan gì đến ?”

Nói xong, tôi dứt khoát kéo tay Chu Tú, quay người bước đi.

Phần sân khấu còn lại, cứ để bốn người họ tự xử với nhau đi.

Tôi và Chu Tú lặng lẽ dạo bước trong khu dân cư, không ai một lời.

Tôi biết… vẫn còn giận tôi.

Tôi cũng biết, hôm nay đến là để bảo vệ tôi sợ tôi bị tổn thương.

Từ năm tôi mười tuổi, khi lần đầu gặp , đã bảo vệ tôi không biết bao nhiêu lần rồi.

Nên… lời tôi lúc đó, thật sự không nên.

Tôi dừng lại, nghiêm túc :

“Xin lỗi.”

Chu Tú cũng dừng chân, hơi ngạc nhiên:

“Tại sao lại xin lỗi?”

“…”

Tôi không tin một người tinh tường như , lại không biết tôi đang xin lỗi vì chuyện gì.

“Anh đừng giả vờ hồ đồ nữa.”

“Tôi không giả vờ.” Giọng lạnh lùng, không còn chút dịu dàng quen thuộc nào.

“Em đâu có sai. Vậy nên, tôi thật sự không hiểu… vì sao em lại xin lỗi.”

Tôi bắt đầu hơi cáu:

“Vậy đến đây gì?”

Chu Tú nhướng mày. Biểu cảm vẫn bình thản, cái kiểu “lạnh nhạt khiến người ta tức điên” lại càng rõ rệt:

“Nếu em không muốn gặp tôi, tôi có thể đi.”

“Anh…” – Tôi suýt nghẹn họng vì câu đó, tức đến mức giơ chân đá thẳng vào bắp chân một cái.

“Anh thôi cái kiểu chuyện châm chọc đó đi!”

Chu Tú bật khẽ, cuối cùng cũng không còn lạnh như băng nữa giọng và ánh mắt lại trở về dịu dàng như trước.

Cái người này… càng ngày càng đáng ghét.

Không biết đàng hoàng hả?

“Anh không thể thẳng là lo cho em, sợ em bị trai bắt nạt nên mới đến bảo vệ em sao?”

Chu Tú lại bắt đầu kiểu “giận dỗi kiểu trưởng thành”:

“Em có cần sự bảo vệ của à?”

“…”

Thôi .

Tôi rộng lượng. Không thèm chấp.

Chu Tú lại hỏi:

“Em có thể cho biết… kế hoạch tiếp theo là gì không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...