Trọng Sinh Tôi Sống [...] – Chương 1

Chương 1

Sau khi trọng sinh, tôi lập tức kéo trai – người vừa công khai mối quan hệ với tôi – đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn.

Chỉ vì ở kiếp trước, ngay sau khi tôi và trai công khai cảm trên vòng bè, điện thoại của thân liền gọi tới.

“Cậu trai của cậu có phải là Tổng giám đốc của Tập đoàn Mạnh Phong không?”

“Chạy một chiếc Maybach, sống trong khu biệt thự đúng không?”

Tôi đang thắc mắc không hiểu sao ấy biết những điều đó, thì giọng ta chợt đổi:

“Vì cậu là thân của tớ nên tớ mới cho cậu biết – cậu trai của cậu quen tớ trước, người ta thích là tớ.”

“Anh ta ở bên cậu chỉ để thu hút sự ý của tớ. Nếu không muốn bị gán mác tiểu tam, thì mau chia tay ta đi.”

Tôi nghe lời ta, chia tay trai, không ngờ tất cả chỉ là âm mưu.

Cô ta đã để mắt đến trai tôi từ lâu, muốn đợi tôi chia tay rồi thừa cơ chen chân, không ngờ trai tôi lại không thích ta.

Cô ta tức tối, lái xe đâm chết tôi.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày công khai mối quan hệ.

1

“Bảo bối, thật sự vui lắm. Nếu em không ngại, có thể đăng một bài lên vòng bè không?”

“Nếu em không muốn cũng không sao, dù sao mình cũng mới bắt đầu, em có thể chưa quen.”

Từ nãy đến giờ, Hứa Chu cứ líu lo bên tai tôi, còn tôi thì ngơ ngác khung cảnh trước mặt, chỉ thấy quen thuộc đến kỳ lạ.

Mãi một lúc sau, tôi mới bừng tỉnh nhận ra – mình đã trọng sinh rồi.

Thấy tôi im lặng không gì, Hứa Chu tưởng tôi đang giận, vội thu lại nụ trên môi, cất điện thoại vào túi.

“Anh không đăng nữa đâu, đừng giận mà. Đi ăn cơm đi, đã đặt nhà hàng rồi.”

Hứa Chu định kéo tay tôi rời khỏi công viên, tôi lập tức giữ chặt lấy .

“Không đi nhà hàng, đến Cục Dân chính lĩnh giấy kết hôn.”

Hứa Chu sững người tại chỗ, mãi vẫn chưa hoàn hồn. Chắc đầu óc lúc này đang quay như chong chóng.

Dù sao tôi cũng chỉ mới đồng ý , bây giờ lập tức đi đăng ký kết hôn, quả thật là quá nhanh.

Quả nhiên, giơ tay sờ trán tôi, lẩm bẩm: “Cũng đâu có sốt… Không lẽ bị kích quá?”

Thời gian cấp bách, tôi rút thẳng chứng minh thư ra: “Đi hay không? Anh có năm giây để suy nghĩ.”

Hứa Chu cũng rút chứng minh thư: “Đi, đi ngay! Em đừng có hối hận đó nha.”

Tôi đương nhiên sẽ không hối hận. Kiếp này, tôi tuyệt đối không buông tay nữa.

Cảm ơn chính sách của nhà nước, bây giờ chỉ cần căn cước công dân là có thể kết hôn. Chưa tới nửa tiếng, hai đứa tôi đã hoàn thành cú “nhảy ba cấp” từ mập mờ → đương → vợ chồng.

Nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn đỏ chói, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Chúng ta công khai đi, đăng lên vòng bè. Nhưng tạm thời đừng tiết lộ chuyện kết hôn.”

Vừa mới đăng xong, điện thoại tôi đã đổ chuông. Vừa bắt máy, giọng đầy phấn khích của Trịnh Diễm vang lên từ đầu dây bên kia:

“Cậu có người rồi à? Là Hứa Chu sao? Là Hứa Chu của Tập đoàn Mạnh Phong đó hả?”

“Có phải là người đi Maybach, sống trong khu biệt thự ven sông không?”

Nghe thấy giọng Trịnh Diễm, tôi hận không thể băm ta thành trăm mảnh.

Kiếp trước, tôi vừa công khai với Hứa Chu, Trịnh Diễm đã lao tới tung đủ tin đồn, là một tên cặn bã vô trách nhiệm.

Tôi và Trịnh Diễm quen nhau tám năm, là thân từ hồi cấp ba, tôi luôn có một sự tin tưởng tự nhiên dành cho ta.

Huống hồ ta còn đưa ra cả “bằng chứng” – video Hứa Chu từng theo đuổi ta – tôi không suy nghĩ gì mà lập tức chia tay.

Nhưng sau khi chia tay, Trịnh Diễm mới lộ nguyên hình.

“Bây giờ cậu chia tay rồi, thì tôi có thể đến với Hứa Chu rồi. Một người đàn ông xuất sắc như , cậu giữ không thì để tôi giữ.”

“Tất cả đều là do cậu tự nguyện, tôi đâu có ép.”

Cô ta tưởng chỉ cần tôi chia tay, thì ta sẽ đường hoàng đến bên Hứa Chu. Nhưng không ngờ, Hứa Chu hoàn toàn không biết ta là ai, hơn nữa vì cú sốc chia tay mà trở nên cực kỳ cáu kỉnh, ghét tất cả mọi người một cách công bằng.

Trịnh Diễm tức giận đến phát điên, cuối cùng đã lái xe đâm chết tôi.

“Thứ tôi không có , thì cậu cũng đừng hòng có ! Dựa vào đâu mà cậu sống tốt hơn tôi? Tôi không cho phép!”

Lần này quay lại, tôi nhất định phải bắt Trịnh Diễm – con sen đen bụng dạ độc ác – đền mạng bằng máu!

2

Tôi hắng giọng, cất tiếng: “Đúng , sao thế? Cậu quen trai tớ à?”

Nghe thấy hai chữ “ trai”, giọng Trịnh Diễm lập tức trở nên mất kiểm soát:
“Không ! Hai người không thể ở bên nhau. Cậu mau chia tay với ta ngay đi!”

“Thằng đàn ông cặn bã đó mà cũng quen cậu? Tránh xa ta ra cho tôi!”

Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Diễm Diễm, cậu đang gì thế? Sao ấy lại là cặn bã ?”

“Anh ta chính là một tên sở khanh! Tớ và ta quen nhau từ lâu rồi, ta còn ra sức quyến rũ tớ!”

“Nhưng vì tớ không đồng ý, nên ta mới quen cậu để thu hút sự ý của tớ đấy!”

Nghe ta đầy tự tin như , tôi không nhịn bật , tiện tay bật loa ngoài.

“Diễm Diễm, cậu nhầm rồi. Tớ và Hứa Chu quen nhau hơn một năm rồi, ấy không phải người như đâu.”

“Hơn nữa bây giờ bọn tớ đã là người của nhau, tớ tin ấy…”

Tôi còn chưa xong, Trịnh Diễm đã gào lên:
“Tiết Sơ, cậu có biết xấu hổ không?!”

“Tớ rồi là tớ quen ta trước, mà cậu còn dám giành lấy?”

“Cậu lại mình xem, có xứng với một người đàn ông ưu tú như không?!”

“Nể bao năm quen biết, tớ có thể bỏ qua cho cậu, cậu phải chia tay ngay lập tức! Nếu không, đừng trách tớ ra tay không khách sáo!”

Tôi bĩu môi: “Cậu cũng ấy rất xuất sắc mà, thì dù có thế nào, tớ cũng sẽ không chia tay đâu. Cậu bỏ cái hy vọng đó đi.”

“Tiết Sơ, cậu dám à?! Nếu cậu không chia tay, cậu chính là con tiểu tam trơ trẽn không biết xấu hổ!”

“Có tin tớ sẽ hết với ba mẹ cậu không? Người không lại đi chó, cậu thật là vô liêm sỉ!”

Qua điện thoại tôi cũng tưởng tượng bộ dạng ta đang phát điên đến mức nào.

Chỉ tiếc ta không biết, tôi và Hứa Chu là do ba mẹ đôi bên giới thiệu mới quen nhau.

Lúc này Hứa Chu ở bên cạnh đã cau mày định lên tiếng, tôi vội vàng tắt máy.

“Vợ ơi, đó là ai ? Anh hoàn toàn không quen biết gì cả, ta vu khống đấy! Cô ta đang vu oan cho mà!”

Tôi đương nhiên biết trong sạch. Ở kiếp trước, sau khi chết rồi tôi mới biết — những video mà Trịnh Diễm đưa tôi xem, hóa ra toàn là AI tổng hợp, không có cái nào là thật.

Lúc đó tôi quá ngốc, lại hoàn toàn tin tưởng, chẳng buồn kiểm tra xác minh.

Tối hôm đó về nhà, tôi với ba mẹ rằng tôi và Hứa Chu đã kết hôn. Ba mẹ vốn đã rất hài lòng với , khi nghe tin thì hơi bất ngờ, cũng không trách móc gì.

Gia đình hai bên vốn quen biết từ trước, lại hiểu rõ nhau, nên chỉ hẹn ngày gặp mặt dùng bữa quen chính thức.

Rất nhanh đã đến ngày hẹn ăn tối, tôi đang đứng trước cửa khách sạn chờ ba mẹ Hứa Chu thì từ xa, một bóng người quen thuộc xuất hiện.

“Tiết Sơ!”

Trịnh Diễm gào lên một tiếng đầy phẫn nộ, rồi bước nhanh về phía tôi.

3

Mắt ta đỏ rực, sắc mặt vàng vọt, trông như đã tức đến phát điên — chắc cả đêm qua mất ngủ vì uất ức.

“Sao cậu không nghe lời tớ?! Sao không chịu chia tay với ta?!”

Trịnh Diễm túm chặt lấy vai tôi, giận dữ chất vấn.

Tôi giật tay ra, lùi về sau một bước:
“Cậu bị gì ? Tớ có chia tay hay không thì liên quan gì đến cậu? Cậu quản hơi bị rộng rồi đấy.”

“Cậu không xứng với ấy! Một người đàn ông như thế không phù hợp với cậu đâu! Cậu sẽ hối hận đấy!”

“Tớ là vì muốn tốt cho cậu! Cậu phải chia tay, lập tức đi rõ ràng với ấy!”

Ánh mắt Trịnh Diễm đầy điên loạn, ta túm chặt cổ tay tôi, lôi tôi về phía ngoài khách sạn.

Tôi giãy giụa hết sức: “Tớ không chia tay! Không bao giờ chia tay! Cậu chỉ là ghen tị vì tớ tìm người đàn ông tốt!”

Trước cửa khách sạn người qua kẻ lại, tôi lập tức hét toáng lên:
“Mọi người ơi! Lại mà xem này! Có người muốn giật chồng tôi, đúng là không biết xấu hổ!”

Trịnh Diễm không ngờ tôi dám “trở mặt vu khống”, liền giáng cho tôi một cái tát.

Tôi không kịp đề phòng, má bỏng rát.

“Con đĩ! Rõ ràng là mày cướp đàn ông của tao!”

“Nói vớ vẩn! Tao quen ấy hơn một năm rồi, ấy căn bản không biết mày là ai, khi nào thì là đàn ông của mày?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...