Chát!
Một cái tát giáng thẳng vào mặt Tống Mạt Mạt.
Cố Trạm nghiến răng rít lên:
“Con tiện nhân, tất cả là do !
Người phải bị hủy dung lẽ ra phải là mới đúng!”
Tôi bước tới ngăn cản, đồng thời đưa bản hợp đồng ra trước mặt ta, mỉm trào phúng:
“Cố đại thiếu gia, nhiều người đang thế này,
mà đối xử với ‘nữ thần y’ của mình như , e là mất mặt lắm đấy.”
“Cược thì phải chịu thua,
10% cổ phần — mong Cố tổng sớm chuyển giao.”
Ngực Cố Trạm phập phồng dữ dội, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.
Cuối cùng, ta vẫn phải cắn răng, ký tên mình lên bản hợp đồng trong uất nghẹn.
Tôi quay người chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, tôi ném lại một tập tài liệu xuống trước mặt Cố Trạm.
“Cố tổng chẳng phải luôn miệng tôi đã ‘ Mạt Mạt của ’ sao?
Vậy cứ xem thử tài liệu này, biết đâu lại có điều bất ngờ.”
Cố Trạm nhặt xấp tài liệu lên, tay run rẩy mở trang đầu tiên.
Bên trong là toàn bộ thông tin về những kẻ đã từng sỉ nhục tôi trước cổng nhà họ Cố một tháng trước.
Kiếp trước, Cố Trạm tin rằng chính đám người đó đã nhục Tống Mạt Mạt,
nên mới giận dữ thiêu sống tôi để “trả thù cho ta”.
Nhưng thực tế, bọn chúng chỉ là những “diễn viên quần chúng” mà Tống Mạt Mạt đến diễn trò.
Trong tập tài liệu, mối quan hệ giữa Tống Mạt Mạt và đám người kia liệt kê rõ ràng không sót một dòng.
Cố Trạm ta — người đang quỳ dưới đất cầu xin sự tha thứ — ánh mắt tràn đầy hoảng loạn và không thể tin nổi.
Cả người ta như bị rút cạn sức lực.
Nhìn theo bóng lưng tôi rời đi,
Cố Trạm chỉ thấy trong ngực mình như bị một tảng đá lớn đè nặng,
đè đến mức… không thể thở nổi.
Hóa ra, suốt thời gian qua Tống Mạt Mạt vẫn luôn lừa dối .
Rõ ràng một tháng trước, Kiều Kiều vẫn còn cứu .
Cố Trạm giận dữ đá văng Tống Mạt Mạt ra xa.
Anh đẩy Cố Kiều Kiều vào khu cách ly, gương mặt tràn ngập hối hận.
Bây giờ, có hối cũng đã muộn.
Chưa bao giờ thấy mình ân hận đến thế.
Nhìn em đang thoi thóp trong phòng cách ly,
Cố Trạm chỉ muốn tự tát mình một cú thật mạnh.
Ông nội đã từng tin tưởng và Tống Mạt Mạt biết bao,
mà lại khiến ông phải thất vọng đến mức đó.
Anh lập tức gọi bảo vệ, ra lệnh đưa Tống Mạt Mạt nhốt vào tầng hầm biệt lập.
Ban đầu, Tống Mạt Mạt còn muốn bỏ trốn.
Nhưng tất cả sân bay và bến cảng đều đã bị người của Cố thị phong tỏa.
Cô ta tuyệt vọng quỳ xuống, khóc lóc cầu xin Cố Trạm tha cho mình.
Nhưng Cố Trạm chỉ lạnh lùng lấy ra một con dao phẫu thuật,
rồi nhẹ nhàng rạch một đường lên gương mặt ta.
Tống Mạt Mạt sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
“Anh Cố Trạm, em sai rồi… thật sự sai rồi!
Em không ngờ vết thương của Kiều Kiều lại nghiêm trọng đến thế…
Lúc giao con bé cho em, đâu có là nó suýt bị thiêu sống thành than cơ chứ!”
“Em… em chỉ muốn giúp thắng cược nên mới liều lĩnh dùng mặt nạ da người.
Tất cả… đều là vì mà thôi!”
“Anh từng em là người nhất mà!
Anh từng sẽ cưới em mà! Anh không thể đối xử với em như !”
7.
Nhưng lúc này, Cố Trạm chẳng còn tâm trí đâu để nghe ta cầu xin.
Trong đầu chỉ còn văng vẳng hai hình ảnh —
Một là bóng lưng lạnh lùng rời đi của tôi.
Hai là gương mặt đáng sợ, vặn vẹo của Cố Kiều Kiều nằm trong phòng cách ly.
Tại sao… tại sao mình lại không chịu tin Bạch Hoạch chỉ một lần?
Rõ ràng kiếp trước Kiều Kiều đã ấy chữa khỏi rất tốt kia mà.
Cố Trạm cầm lấy chiếc mặt nạ da người đặt bên cạnh, đưa lên soi kỹ dưới ánh đèn.
“Cái mặt nạ này quả thật rất đặc biệt…
Nó hút máu của Kiều Kiều để giữ hình dạng.”
“Cô xem… nếu tôi dán miếng da này lên mặt ,
không biết sẽ ra hiệu quả gì nhỉ?”
Tống Mạt Mạt thấy vẻ mặt điên loạn của Cố Trạm, không khỏi rùng mình, run rẩy lùi lại vài bước.
“Anh Cố Trạm… không thể đối xử với em như !”
Nhưng Cố Trạm lại nở một nụ lạnh đến rợn người:
“Tống Mạt Mạt, vẫn luôn cố , đúng không?
Chiếc mặt nạ da người này vốn là đồ của ông lúc sinh thời.
Theo lý mà , nó sớm đã bị tiêu hủy rồi.”
Nghe Cố Trạm vạch trần, gương mặt Tống Mạt Mạt cuối cùng cũng sụp đổ.
Cô ta không diễn nữa.
“Đúng , tôi cố ý đấy thì sao nào?”
“Cái mặt nạ da người này là do tôi lén giữ lại.”
“Mười năm trước, mẹ vì muốn giữ trái tim của cha , đã cầu xin ông tôi giao mặt nạ cho bà ta.
Ông tôi khi đó đã cảnh báo rất rõ về tác dụng phụ của nó.”
“Thế mà mẹ thì sao?
Sau khi nếm cái gọi là ‘vẻ đẹp nhân tạo’ từ mặt nạ da người, bà ta liền không thể dừng lại nữa.”
“Kết cục bà ta bị hủy dung, lại quay sang đổ hết tội lỗi lên đầu ông tôi.”
“Ông tôi mang danh hành y cả đời, cuối cùng lại phải chết trong uất ức,
bị người ta mắng là lang băm, là đồ vô dụng!”
“Tôi chỉ hận bản thân khi đó chưa đủ độc ác để kéo cả nhà các người xuống địa ngục xin lỗi ông tôi!”
“Đáng chết nhất là—khi tôi biết Bạch Hoạch có thể thật sự phục hồi dung mạo cho Cố Kiều Kiều,
tôi đã sợ đến mức gần như phát điên!”
“Ha ha ha! Nhưng giờ thì sao? Cố Kiều Kiều đã dùng mặt nạ da người,
cho dù là Bạch Hoạch cũng chẳng cứu nổi nữa! Các người… đáng đời!
Cả nhà các người đều đáng chết!”
Lời vừa dứt, đầu óc Cố Trạm lập tức trở nên trống rỗng, hoàn toàn sụp đổ.
Bạn thấy sao?