Lưu Linh còn tưởng cảnh sát chỉ đến bắt Ngô Khiết, nào ngờ vừa thấy ta, họ cũng lập tức còng tay.
“Cô Lưu Linh, bị nghi xâm phạm quyền hình ảnh của Lâm Tuyết, mời hợp tác điều tra.”
Tống Thành Chí co rúm lại một góc vì sợ, nghe câu này thì lập tức nhào tới ôm lấy Lưu Linh đang bị cảnh sát đưa đi.
“Cô là Lâm Tuyết sao?! Không, chính là người đã chuyện với tôi bấy lâu nay!”
Tống Thành Chí lại bắt đầu đánh giá Lưu Linh từ đầu đến chân.
Cô ta cao ngang với cân nặng, uốn tóc kiểu xoăn mì tôm, do tính chất công việc nên luôn khom lưng, cộng thêm ngồi nhiều không tập thể dục, bụng đầy mỡ thừa.
Nói chung, xét về ngoại hình, ta chẳng thể nào so với vẻ sang chảnh của Ngô Khiết – người toát ra khí chất quyền quý, làn da mịn màng như tiền nuôi dưỡng.
Tống Thành Chí giơ tay tát ta một cái, cảnh sát lập tức ngăn lại.
“Tiện nhân! Mặt mũi như thế mà cũng dám đòi tiền tôi?!”
Tôi không ngờ hai vợ chồng họ lại phối hợp ăn ý đến thế.
“Ảnh trong tài khoản không hề giống ngoài đời! Chính mà – phụ nữ đẹp thì cần tiền để nuôi!”
“Mỗi tuần tôi đều chuyển tiền cho mua hàng hiệu! Từ một vạn đến mười vạn, có lần còn chuyển hẳn mười mấy vạn! Tất cả chỉ vì muốn gặp mặt một lần, ai ngờ dùng ảnh đẹp để lừa tiền tôi!”
“Cảnh sát! Đây là lừa đảo! Đây là lừa đảo rõ ràng!”
Lưu Linh lúc này cũng không giả vờ nữa, gào lên:
“Tống Thành Chí, tưởng tốt đẹp lắm à?!”
“Đừng nghĩ tôi không biết trong đầu đang nghĩ gì! Hẹn gặp tôi gì? Không phải vì muốn ngủ với tôi à?!”
“Anh không chỉ ngoại tinh thần mà còn muốn cả thể xác! Tiêu tiền của vợ, lại còn đi cặp kè tiểu tam qua mạng!”
“Anh cút đi cho tôi nhờ! Đồ ăn bám đàn bà!”
Đến cả cảnh sát đứng bên cũng sững người. Lưu Linh vung tay, vòng qua đầu Tống Thành Chí, dùng hai tay đang bị còng khóa chặt cổ ta, rồi bất ngờ cắn đứt tai ta.
Tống Thành Chí đau đến mức gào khóc thảm thiết, vừa kêu vừa mắng chửi Lưu Linh độc ác không có kết cục tốt. Cho đến khi xe cấp cứu đến, ta vẫn không ngừng chửi rủa.
Trước khi ta bị đưa lên xe, tôi với Tống Thành Chí: “Thật ra, Lâm Tuyết thật chính là tôi.”
Anh ta không chịu tin, chằm chằm vào mặt tôi nhiều lần, rồi tôi cũng giống Lưu Linh – đều là lũ lừa đảo.
Chỉ cần tìm một tấm ảnh đẹp là dám tự nhận là mình, đúng là không biết xấu hổ.
Tôi chỉ . Đúng là loại đàn ông vừa háo sắc lại vừa ngu ngốc.
Lưu Linh xâm phạm quyền hình ảnh của tôi nên phải xin lỗi và bồi thường, còn tội lừa đảo thì phải đi tù thật.
Cô ta mượn danh nghĩa của tôi để lừa Tống Thành Chí gần một triệu tệ, cuối cùng bị kết án hơn mười năm tù.
Giữa chừng tôi có đến trại giam thăm ta một lần, không ngờ ta lại đồng ý gặp.
Cuộc sống trong tù vốn đã không dễ chịu, huống hồ còn có trạng bè phái bắt nạt nhau.
Huống chi ta lại là một kẻ từng tiểu tam, còn bị hủy dung – càng không dễ sống.
Tôi qua vách kính, những vết sẹo chằng chịt trên mặt ta vẫn khiến người ta rùng mình.
Cô ta gầy đi rất nhiều. Trước kia tôi rủ ta tập thể dục giảm cân mãi mà không chịu, mà chưa đến một năm trong tù, ta đã sụt ít nhất ba mươi cân, nét mặt cũng trở nên thanh tú hơn.
Không ngờ cuối cùng lại nhờ cảnh lao tù mà ta mới giảm cân.
Cô ta tôi, lạnh lùng mở miệng:
“Tôi đồng ý gặp không phải để đến vào mặt tôi. Làm sao biết hết chuyện? Cô thế nào mà đột nhiên biến thành một con mập?”
“Trong ảnh rõ ràng là ! Cái đồ ngu ngốc như Ngô Khiết mà chẳng ai ra mặt thật!”
“Còn tài khoản mạng xã hội của , trước kia toàn là ảnh đẹp cơ mà!”
Xem ra ta đồng ý gặp tôi chỉ vì tò mò.
“Tôi với là thân từ thời đại học. Ngay cả cũng không nhận ra tôi, huống gì người ngoài?”
Không ngờ đến nước này mà Lưu Linh vẫn chưa hối cải, thậm chí còn tiếc nuối vì Ngô Khiết không lỡ tay tôi bị thương.
“Còn tài khoản mạng xã hội à? Tôi nhờ đồng nghiệp bên kỹ thuật thay toàn bộ nội dung. Đối phó với loại người như , tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ từ trước.”
Thật ra sau khi trọng sinh, tôi luôn muốn hỏi ta một câu:
“Cô cố dẫn Ngô Khiết tới tìm tôi, chẳng lẽ không sợ tôi sẽ vạch mặt sao?”
“Là ta tự tìm đến đấy chứ! Tôi sợ lắm! Ngô Khiết có tiền có thế, nếu ta biết người Tống Thành Chí ngoại là tôi, chắc chắn sẽ xé xác tôi ra!”
Nghe ta , trái tim tôi vốn đã yên ổn lại cuộn lên sóng dữ:
“Vậy còn tôi thì sao? Cô không sợ ta sẽ xé xác tôi à?!”
Lưu Linh lại hoàn toàn không hề cảm thấy tội lỗi, còn ngang nhiên đầy khí thế đáp:
“Lâm Tuyết, cậu từ trước đến giờ luôn xinh đẹp, rộng lượng, là tâm điểm ý của mọi người, chưa từng phải chịu khổ hay ấm ức gì, cậu thì biết gì về cảm giác tự ti của một đứa con xấu xí như bọn tôi chứ?!”
“Thỉnh thoảng chịu chút ấm ức cũng không chết , cậu gánh giùm tôi một lần thì sao nào?!”
Tôi tức đến run người:
“Thỉnh thoảng chịu chút ấm ức cũng không chết?! Nhưng tôi đã bị đâm hơn chục nhát dao đấy!”
Tôi quên mất, ta không biết kiếp trước việc vu oan ấy đã khiến tôi phải trả giá đắt thế nào.
Lưu Linh kinh ngạc tôi, định hỏi gì đó, tôi đã chủ kết thúc buổi thăm gặp.
Nếu ta đã tò mò đến thế, thì cứ để mặc ta suy nghĩ trong trại giam đi.
Còn về Ngô Khiết, vì đã rạch nát mặt Lưu Linh nên phải ngồi tù hai năm. Trong thời gian thụ án, ta cải tạo tốt nên thả sớm.
Cô ta ăn buôn bán riêng, ngồi tù chẳng ảnh hưởng gì nhiều, ra tù vẫn sống rất vượng, phong sinh thủy khởi như thường.
Tống Thành Chí thì mất một tai, bị Ngô Khiết đuổi khỏi nhà, ly hôn với hai bàn tay trắng. Vì không có kinh nghiệm việc, ta chỉ có thể ra công trường khuân vác, mà quản đốc thấy ta tàn tật lại thường xuyên bắt nạt, trừ lương không lý do.
Sau đó, tôi bất ngờ nhận một bức thư từ Ngô Khiết — là thư xin lỗi.
Trong thư, ta kể rằng hình như mình từng mơ thấy một giấc mơ, trong mơ ta đã đâm một người phụ nữ hơn chục nhát dao.
Cô ta bị kết án tử hình, mà tiếng kêu gào của người phụ nữ ấy luôn ám ảnh, khiến ta cứ cảm thấy mình nhầm người.
Vì sau khi tỉnh dậy, ta quyết định — tiểu tam thì vẫn phải bắt, đàn ông tồi thì vẫn phải đá, lần này phải cẩn trọng, không thể để người khác bị , cũng không thể chính mình.
Trong thư còn kèm một thẻ ngân hàng, ta viết rằng bên trong không nhiều tiền, chỉ vài chục vạn. Nếu tôi muốn dùng để giảm cân hay dưỡng nhan gì đó, cũng là đủ rồi.
Đọc xong bức thư ấy, tôi chợt hiểu vì sao Ngô Khiết của kiếp này không còn bốc đồng như kiếp trước nữa.
Mọi chuyện kết thúc, tôi lại một lần nữa đứng trước gương, chính mình.
Mập hay ốm, xinh hay xấu — đều không còn quan trọng.
Quan trọng là, kiếp này… chúng tôi đều còn sống.
[Hoàn]
Bạn thấy sao?