Trọng Sinh, Tôi Xé [...] – Chương 1

CHƯƠNG 1

Chồng tôi vì muốn giữ gìn sự trong trắng cho thanh mai trúc mã mà giả vờ ‘yếu sinh lý’ suốt ba mươi năm.

Đứa con tôi nuôi mấy chục năm trời cũng là con trai của ta.

Lúc tôi hấp hối, con trai tôi :

“Kiếp này gọi mẹ nhiều năm như , mẹ nên biết ơn đi, dù sao mẹ cũng không sinh con, là mẹ ruột con thương mẹ nên mới đưa con cho mẹ nuôi đó.”

Thế là tôi tức chếc ngay tại bệnh viện.

Tôi hận, tôi oán.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi mà lại trọng sinh về đúng ngày giấy báo nhập học đại học của chồng tôi, Lục Quân, gửi tới.

Học đại học hả? Cầm tiền của tôi đi vui vẻ lãng mạn hả?

Tôi xé nát tờ giấy báo nhập học, cái trường này đứa nào cũng đừng hòng đi học!

Tất cả cút về quê chăn heo hết cho tôi!

1

Khi nhận giấy báo nhập học của chính mình, tâm trạng tôi tức thì lên xuống thất thường.

Tôi trọng sinh rồi.

Lại còn đúng vào ngày giấy báo nhập học đại học gửi tới.

Nhìn tên mình, Vương Xuân Mai, vẫn ghi rõ ràng trên giấy báo nhập học, nước mắt tôi không kìm mà rơi xuống.

Kiếp trước, để gần Lục Quân hơn, tôi đã lén đăng ký thi đại học, một mình khổ học bao nhiêu năm trời.

Cuối cùng giấy báo trúng tuyển đại học đều gửi về, chỉ riêng tôi là không nhận . Lúc đó tôi chỉ nghĩ mình không có duyên sách vở, thi không đỗ cũng là bình thường.

Không ngờ thực ra tôi đã thi đỗ, chỉ là giấy báo nhập học thuộc về tôi đã bị người khác lấy mất!

Mà kẻ đó chính là người chồng đã chung sống với tôi mấy chục năm – Lục Quân!

Thanh mai trúc mã của hắn, Liễu Trúc, không thi đỗ đại học, còn hắn thì đỗ.

Nhưng lời thề cùng nhau đến Bắc Thành học của hai người họ không thể thực hiện , thế là Lục Quân đã tự ý giấu nhẹm giấy báo nhập học của tôi đi khi nhận nó.

Chỉ để cho Liễu Trúc mạo danh tôi, cùng hắn đến Bắc Thành học!

Những năm sau đó, tôi ở quê nhà trông cửa hàng kiếm tiền, rồi mỗi tháng gửi tiền sinh hoạt phí cho hắn.

Sợ hắn không dám ăn tiêu, lại sợ hắn một mình đến nơi xa lạ học hành sẽ bị người khác coi thường.

Nên tháng nào tôi cũng gửi thêm năm đồng, chỉ mong hắn có thể ăn uống đầy đủ, tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Nhưng tôi không ngờ, số tiền tôi kiếm này lại trở thành tiền sinh hoạt cho cả hắn và Liễu Trúc, khoản tiền này lại thành ra áo cưới cho hai người họ.

Chả trách lúc hắn lên Bắc Thành nhập học lại sợ tôi đến tìm. Vốn dĩ bố mẹ tôi bảo tôi đi cùng hắn, hai người cũng dễ chăm sóc lẫn nhau.

Hơn nữa lúc đó chúng tôi mới cưới nhau khoảng một tháng.

Hắn muốn yên tĩnh học hành, không muốn bị người khác phiền, hai là mong tôi có thể ở lại chăm sóc bố mẹ hắn cùng hai đứa em còn nhỏ.

Còn bản thân thì ở nơi không người thân nào biết mà tứ mặn nồng với Liễu Trúc, còn trở thành giai thoại trong miệng mọi người ở trường đại học.

Mà tất cả những điều này, tôi đều biết qua nhật ký của hắn.

Người đưa thư tổng cộng mang đến hai tờ giấy báo nhập học, một của tôi, một của Lục Quân.

Nhìn tờ giấy của hắn, lòng căm hận không kìm nén dâng trào trong lòng tôi.

Ngay lập tức, tôi đi đến bên bếp lửa, xé nát nó rồi ném vào trong.

Cặp đôi si oán nữ này ở nhà mà ôm nhau đi!

2

Kiếp trước, từ khi lấy Lục Quân hơn năm mươi năm, hắn chưa từng chạm vào tôi.

Hắn hắn yếu sinh lý, hồi nhỏ lên núi chăn bò bị bò húc từ đỉnh núi xuống, cái “chỗ đó” cũng bị thương.

Nên hắn rất tự ti về chuyện chăn gối.

Tôi thương hắn nhà nghèo, lại còn bị thương như , nên cả đời không nhắc lại chuyện này nữa, tôi nghĩ chỉ cần hai người cảm tốt đẹp, thương nhau, thì chuyện đó có hay không cũng .

Nói theo cách bây giờ là tôi đã ở cả đời.

Nếu không phải hôm đó bác sĩ bảo lấy giấy tờ.

Tôi không liên lạc với con trai và hắn, nên đành tự về nhà tìm giấy tờ, có lẽ tôi đã bị lừa cho đến chết.

Lần đầu tiên tôi mở cuốn nhật ký của hắn.

Trong đó ghi lại toàn bộ quá trình hắn và Liễu Trúc quen biết, hiểu nhau và nhau.

Hóa ra bao năm nay hắn không chạm vào tôi là vì hắn thấy tôi ghê tởm, trong nhật ký hắn viết:

“Tiểu Trúc dấu của , bị ép cưới Vương Xuân Mai, người đàn bà quê mùa chẳng bằng một góc của em này thực không phải điều muốn, cuộc sống là phải không? Càng thích cái gì thì càng không có , ngược lại những thứ mình ghét thì cứ lần lượt kéo đến.”

“Tiểu Trúc dấu của , sau khi cưới ta chưa từng chạm vào ta một lần, không thể trái lòng mình mà đi chạm vào một người đàn bà không lại còn quê mùa cục mịch, nên vẫn luôn lừa ta là yếu sinh lý, ta thương nên cũng không dám vượt quá giới hạn.”

“Tiểu Trúc dấu của , không trách em mang thai con của người đàn ông khác, chỉ trách thế sự níu chân mới khiến em rời xa , bây giờ càng người đàn bà quê mùa đó, càng thấy ta không bằng một cái móng tay của em.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...