Trọng Sinh, Tôi Xé [...] – Chương 8

CHƯƠNG 8

Kết quả tối hôm đó ta sống c.h.ế.t không chịu đi, nhất quyết đợi bố mẹ tôi về để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.

Mãi đến khi thực sự nghe kết quả, ta mới dám chắc lần này tôi thật, không phải giận dỗi như những lần trước.

Cuối cùng thậm chí còn quỳ xuống cầu xin tôi cho ta cơ hội cuối cùng, cầu xin bố mẹ tôi đừng từ bỏ ta.

Thật nực sao, ta quỳ xuống chưa bao lâu thì ông chủ cửa hàng nơi Liễu Trúc việc đã tìm đến tận nhà tôi, ta đang ở nhà đòi tự tử.

Tôi bán cả căn nhà trước kia rồi mà ông ta vẫn tìm đến tận nhà tôi để báo tin cho ta, không có gì mờ ám thì ai tin.

Cuối cùng, Lục Quân đành bất lực, dường như quên mất mình vừa mới khúm núm cầu xin tôi cho cơ hội, quên mất lời hứa sẽ không bao giờ đi tìm Liễu Trúc nữa.

Chân còn đứng chưa vững đã vội vàng chạy đi.

「Xuân Mai đợi , đợi giải quyết xong chuyện này sẽ cho em một lời giải thích. Bây giờ không thể không đi, nếu không Tiểu Trúc thật sự sẽ xảy ra chuyện. Đây là lần cuối cùng, hứa!」

Tôi và bố mẹ nhau. Bố tôi tức đến nỗi đá văng đống sách của ta.

「Đồ xui xẻo! Ăn học ba năm chẳng nên cơm cháo gì, lại còn đi lăng nhăng!」

7

Lục Quân mấy ngày liền không xuất hiện. Nghe người ở bưu điện ngày nào ta cũng đến đó mấy lần, chỉ để tìm giấy báo nhập học của mình.

Tôi cũng không định ngồi không, đợi đến lúc khai giảng đi rồi không biết bao lâu mới về lại một lần.

tôi định đi sắm cho bố mẹ mỗi người một bộ quần áo mới. Hai người già đã tiết kiệm cả đời, đến bộ quần áo mới cũng không nỡ mua.

Tiệm may của Trần ở phía nam thành phố là đồ đẹp nhất, với lại hai nhà cũng quen biết nhau, nên nhà tôi có rất nhiều quần áo đều là chọn kiểu ở chỗ ấy rồi may.

Trước Tết, vào sinh nhật Lục Quân, bố tôi còn may cho ta một bộ đồ Tôn Trung Sơn. Giờ nghĩ lại thật phí bộ quần áo đó.

Tiệm vẫn là tiệm cũ, chỉ có điều bây giờ đang là mùa vắng khách, người bình thường ít khi đến may đồ vào lúc này.

Nên lúc tôi đến, trong tiệm chỉ có lác đác một hai người.

Chú Trần thấy tôi, cố ý dừng kim chỉ đang cầm trên tay.

「Xuân Mai à, hôm nay đến may đồ cho mình hả cháu? Dạo này trên huyện có mấy kiểu mới về đẹp lắm, mấy đứa con tầm tuổi cháu mặc vào là xinh nhất.」

Nói xong còn định đi lấy mấy kiểu đó ra cho tôi xem.

「Không phải đâu ạ. Hôm nay cháu đến là muốn may cho bố mẹ cháu mỗi người một bộ. Sắp tới cháu phải đi Bắc Thành học đại học rồi, sau này không biết bao lâu mới về lại .」

Nghe tôi sắp đi Bắc Thành học, nụ trên mặt Trần càng rạng rỡ hơn.

「Xuân Mai nhà mình từ nhỏ đã thông minh, giờ lại còn thi đỗ đại học, đúng là niềm tự hào của bố mẹ cháu. Thế này thì chẳng phải thằng nhóc Lục Quân kia hời quá rồi sao.」

「À mà Xuân Mai này, lần này đi học cháu với Lục Quân đăng ký cùng trường à? Chú nghe thằng nhóc Lục Quân hay nguyện vọng của nó cũng là đại học ở phương Bắc mà.」

Tôi lắc đầu.

「Không phải đâu ạ. Cháu với Lục Quân bây giờ không còn quan hệ gì nữa rồi. Nghe ta không nhận giấy báo nhập học.」

「Hả? Vậy à? Mấy hôm trước nó còn mang bộ đồ Tôn Trung Sơn kia đến nhờ vá lại chỗ rách ở quần đấy chứ. Thấy bộ dạng vui vẻ của nó còn tưởng nó nhận giấy báo rồi, không ngờ…」

「Thôi không nhắc đến nó nữa. Cháu xem muốn may kiểu gì cho bố mẹ đi, chọn xong cho.」

「Vâng ạ!」

Ở tiệm Trần chọn kiểu dáng mất cả buổi sáng, lúc xong việc đi ra đã là giữa trưa.

Khoảng thời gian này mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa, ngay cả vé xe đi Bắc Thành bố tôi cũng đã nhờ người mua rồi.

Trên đường về, đi ngang qua bà cụ bán kẹo hồ lô cắm trên khúc gỗ khiến tôi bất chợt nhớ lại ngày đầu tiên cùng Lục Quân lên đường đi Bắc Thành.

Tôi từ nhỏ đã thích ăn kẹo hồ lô từ sơn tra, đôi khi có thêm quýt thì lại không thích.

Đời trước lúc còn ở bên Lục Quân, bốn năm đại học ta không hề về nhà, tốt nghiệp xong cũng chỉ về đúng một lần.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...