Để dỗ tôi cùng đi Bắc Thành, hôm lên xe ta còn mua cho tôi hai xiên kẹo hồ lô.
Bảo tôi ăn một xiên trên xe, đến Bắc Thành rồi thì ăn xiên còn lại.
Nhưng mà chuyến tàu từ huyện nhà lên Bắc Thành phải mất tới hai ngày trời. Lúc đến chỗ Lục Quân trọ thì lớp đường trên que kẹo hồ lô đã chảy hết cả rồi.
Lần đầu đi xa như , tôi không kìm mà bật khóc. Anh ta luống cuống tay chân, cuối cùng chạy ra ngoài phố mua một vốc đường trắng, bỏ vào cái nồi lớn khuấy thành nước đường cho tôi.
Rồi lại cố nhúng que kẹo vào đó. Nhưng vì là mùa hè nên thành ra lợn lành chữa thành lợn què.
Thế cái dáng vẻ tất bật của ta, tôi vẫn cố ăn hết que kẹo hồ lô ấy.
Tối đến, chúng tôi ngủ trong căn phòng trọ chỉ rộng năm mét vuông. Anh ta ôm tôi và .
“Khổ thân em quá, lặn lội đường xa đến đây lại phải chịu khổ cùng .”
Chuyện này tôi đã ghi nhớ cả đời. Nếu không biết ta tiết kiệm, sống túng thiếu như là vì phải chu cấp cho Liễu Trúc, tôi thật sự đã tưởng rằng ta chỉ không chạm vào tôi chứ không phải là không tôi.
Giờ lại, chỉ thấy lòng dạ khó chịu.
Tôi đang định quay đầu bỏ đi thì nghe thấy giọng quen thuộc phía sau.
“Anh Quân, người ta muốn ăn kẹo hồ lô~”
Liễu Trúc khoác tay Lục Quân, e thẹn .
“Tiểu Trúc, cái này… tiền mang theo không đủ rồi. Hay là em tự bỏ tiền ra mua đi, lần sau… lần sau mua cho.”
Tôi chẳng muốn bận tâm, vừa định nhấc chân rời đi.
“Chị Xuân Mai, chị cũng đến mua kẹo hồ lô ạ?”
Liễu Trúc gọi tôi dừng lại.
Khoảnh khắc tôi quay đầu lại thấy Lục Quân, tay ta theo phản xạ đã gạt tay Liễu Trúc ra.
Rồi có chút bối rối và chột dạ tôi.
“Xuân Mai, đang định đi tìm em đây. Thật trùng hợp lại gặp em ở đây. Anh với Tiểu… à không, với Liễu Trúc cờ gặp nhau trên phố, nên mới đi cùng…”
“Tôi còn có việc, hai người trùng hợp hay không thì liên quan gì đến tôi.”
“Đừng đi mà chị Xuân Mai. Em vẫn luôn muốn tìm cơ hội với chị là em và Quân thật sự không có gì cả. Chúng em chỉ là bè bình thường thôi. Nếu để chị hiểu lầm rồi trách Quân thì em đáng c.h.ế.t lắm. Nhưng chúng em thật sự không có gì, chỉ là Quân thấy em không nơi nương tựa nên đôi khi không yên tâm về em… thế nên mới…”
Lời của ả đúng là miệng chó không nhả ngà voi. Giờ phút này, tôi thật sự ước mình không hiểu tiếng chó sủa.
“Cô không cần giải thích đâu. Mọi người vẫn luôn hiểu lầm mà. Người quen biết hai người hay người không quen biết cũng đều hiểu lầm cả thôi. Không cần thiết phải giải thích. Tôi và Lục Quân thật sự không còn bất cứ quan hệ gì nữa.”
“Xuân Mai, …” Lục Quân không biết nên mở lời thế nào.
“Sau này đừng đến tìm tôi và bố mẹ tôi nữa. Chuyện quan trọng nhất của bây giờ là mau chóng kiếm tiền trả lại số tiền nhà tôi cho vay ăn học đi. Còn nữa, cả đời này cũng đừng mong tôi sẽ quay đầu lại!”
Lần đầu tiên bị tôi như , mặt Lục Quân hết tái lại đỏ.
Lòng tự trọng của ta bị tổn thương, nhất là khi nhắc đến chuyện tiền nong và học phí.
Chuẩn bị rời đi, tôi lại quay đầu móc Liễu Trúc vài câu.
“Còn việc cấp bách của bây giờ là sao kiếm tiền mua kẹo hồ lô ấy.”
Mặc kệ sắc mặt hai người khó coi đến mức nào, tôi cứ thế rời đi. Ở gần loại người này thêm một giây nào tôi cũng thấy xui xẻo.
8.
Ngày lên đường đi Bắc Thành, tôi cố ý mua cho mình hai xiên kẹo hồ lô.
Ngồi trên tàu, tôi ăn hết sạch trong một hơi.
Kiếp trước, cả đời tôi bị Lục Quân chế giễu là đồ nhà quê thất học, tôi đến tiếng Anh cũng không sõi, mỗi lần cãi nhau đều dùng vài câu tiếng Anh để chửi tôi.
Tôi đã phải chịu thiệt thòi vì thiếu hiểu biết.
Đời này, cuộc sống thuộc về tôi chỉ mới bắt đầu. Cuối cùng tôi cũng có thể đường đường chính chính sống cuộc đời mà mình đã mơ ước cả kiếp trước.
9.
Bốn năm học đại học ở Bắc Thành, để tiết kiệm tiền tàu xe, tôi đã không về nhà suốt hai năm liền.
Hầu như kỳ nghỉ nào tôi cũng tìm việc thêm gần trường, ban đầu chỉ là chép sách và sắp xếp tài liệu cho người ta.
Dần dần, tôi lại có hứng thú với việc viết lách, thử viết ra những câu chuyện trong lòng mình.
Bạn thấy sao?