Trọng Sinh Trả Lại [...] – Chương 13

CHƯƠNG 13

13

Khi đó, Lâm Dự Hòa đã bệnh nặng rồi, vẫn quyết định hiến tủy xương.

Cô hận Phó Văn Cận của hiện tại, không hận Phó Văn Cận của quá khứ.

một cách vô điều kiện, chẳng hề đòi hỏi báo đáp.

“Anh biết mà… Cô ấy sao có thể không đến gặp chứ…” Phó Văn Cận thê lương.

Thì ra, khi chịu đau đớn, Lâm Dự Hòa cũng đang chịu đựng cùng .

Anh không kiềm chế , cúi xuống hôn lên mắt : “Tiểu Hòa, đi, đến rồi.”

Dao trong tay cứa xuống trước khi Lý Nam Nhất kịp chạy đến.

Lý Nam Nhất chết lặng, theo phản xạ quay lại bịt mắt Hứa Nhược.

Nhưng vẫn thấy.

Hứa Nhược gào lên thảm thiết, gọi không ít bác sĩ và y tá đến.

Họ vội vã cửa xông vào, lại vội vã cấp cứu cho Phó Văn Cận.

Nhưng đã quá muộn.

Anh không để lại cho mình một lối thoát.

Phó Văn Cận thật sự không muốn sống nữa.

Máu phun ra loang đỏ cả người và Lâm Dự Hòa, chiếc chăn trắng nhuốm đầy sắc đỏ.

Mọi người đứng xung quanh như một buổi hôn lễ.

Lâm Dự Hòa mặc váy cưới trắng, Phó Văn Cận cầm bó hoa hồng đỏ rực.

Họ mỉm nhau, dưới những tràng pháo tay chúc phúc của quan khách.

Theo một nghĩa nào đó, Phó Văn Cận đã giữ lời.

“Anh sẽ mãi mãi em.”

Anh đã . Mãi mãi — chính là khoảnh khắc ấy.

(Toàn văn kết thúc)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...